Người dịch: Hàn Lam
.
"Cậu cứ tin tưởng Bàn gia, đây chính là thần xà trong truyền thuyết, chỉ cần cậu không tấn công chúng, chúng sẽ không tấn công cậu, hơn nữa cậu xem, thật ra bây giờ chúng đang rất có hứng thú với cậu." Bàn Tử nói.
Tôi muốn chửi thề luôn, chúng chắc chắn là có hứng thú với tôi rồi, nếu không có hứng thú thì sao có thể dí sát vào mặt tôi như vậy chứ, mà ngay vào lúc này, đột nhiên, cả con thuyền đều bắt đầu rung lắc dữ dội, còn Lý Thanh thì nhân lúc sơ hở này mà lộn một vòng dưới đất, kéo tôi sang một bên, cũng ngay lúc này, Bàn Tử đột nhiên mặt mày biến sắc hét lên một câu: "Lùi lại! Mèo! Mèo trá thi!"
Tôi nhìn theo hướng mà Bàn Tử đang chỉ tay, tôi nhìn thấy cỗ quan tài đầu rồng mà thi thể của con mèo lớn màu đen rơi xuống đang rung lắc dữ dội, giống như bên trong có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
"Đây là nơi mai táng các tiền bối đời trước của Quỷ Đạo, cũng thứ âm binh giống giống như Liễu Truyền Chí kia đó! Đánh không lại đâu, rút thôi!" Bàn Tử nói xong, thì liền chạy ngay ra ngoài cửa, còn tôi với Lý Thanh thì cũng nhanh chóng lui ra, sau khi ra đến bên ngoài, chúng tôi lập tức phát hiện thấy điều lạ thường, bởi vì không biết từ khi nào, cánh buồm được giương lên đó bây giờ đã hạ xuống rồi, con thuyền dừng lại ngay tại đây, hơn nữa mặt nước sông Hoàng Hà xung quanh chúng tôi nổi lên mấy cái bọt bóng lớn, giống như có thứ gì đó sắp sửa từ trong đó xông ra, ngoài ra, chẳng bao lâu sau, nước sông Hoàng Hà vậy mà lại biến thành màu đỏ máu hết cả!
"Bàn Tử, cái mồm quạ của anh, nói Liễu Truyền Chí cái gì chứ? Lại kêu đại hòa thượng lên lại đây này!" Tôi kêu lên, cảnh tượng lúc này chẳng phải là giống y như đúc với cảnh mà đại hòa thượng kia xuất hiện sao?
"Cậu trách Bàn gia làm gì chứ? Bàn gia biết con mèo đó sẽ nhảy lên trên quan tài sao? Chẳng phải cậu nói nó có linh tính sao? Hứ! Bây giờ còn nói mấy chuyện đó thì còn có ích gì? Hay là chúng ta nhảy xuống nước đi!" Bàn Tử nói.
"Nhảy xuống cũng chết!" Tôi nói.
Tôi nghĩ đến mấy con cá chép lớn điên cuồng với hòa thượng toàn thân đầy máu kia ở trong nước, da đầu tôi liền thấy tê rần, bây giờ mà xuống đó, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Còn ngay lúc này, ở trong khoang thuyền đằng sau lưng chúng tôi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền ra, sau đó là âm thanh có người đá cánh cửa gỗ mà chúng tôi đã đóng chặt, tôi quay đầu lại nhìn, lập tức hai chân mềm nhũn, tôi thét lên với Bàn Tử: "Bàn Tử! Liễu Truyền Chí ở sau lưng, người ở trong quan tài bước ra là ông ta!"
"Hắn ta không phải là Liễu Truyền Chí, nếu như hắn là Liễu Truyền Chí, vậy thì người này lại là ai nữa đây?!" Bàn Tử kêu lớn.
Lúc này tôi lại quay đầu lại nhìn, cmn, trên mặt nước ở ngay trước thuyền của chúng tôi, vậy mà lại có một huyết nhân giống y như đúc với cái người bước ra từ trong khoang thuyền đang đứng đó, tôi không thể phân biệt được ai với ai.
"Giờ phải làm sao đây?!" Tôi kêu lên với Bàn Tử. Anh ấy là người duy nhất biết huyền thuật trong số ba người chúng tôi, người có thể dựa dẫm chỉ có anh ấy mà thôi.
"Bàn gia làm sao mà biết được?!" Bàn Tử kêu lên.
Lúc này về cơ bản thì tôi đã xác định, bên trong quan tài đầu rồng này, người được chôn trong đó quả thật là nhân vật rất đặc biệt của Quỷ Đạo, bởi vì chỉ Quỷ Đạo mới có truyền thống lột da rồi chôn ở bên trong quan tài đầu rồng, bây giờ tôi càng có thể nghĩ rằng, Liễu Truyền Chí này lúc đó chắc chắn là cũng bị chôn ở bên trong quan tài đầu rồng này, chỉ có điều ông ta được người khác đem ra khỏi quan tài đầu rồng, nếu như vậy, người trộm quan tài đầu rồng trên con thuyền này tuyệt đối không phải Trần Cận Chi, bởi vì Liễu Truyền Chí là trước thời của Quách Trung Dũng, cũng là môn chủ của Quỷ Đạo vào thời nhà Thanh, còn Trần Cận Chi là người sống ở giai đoạn đầu của thời nhà Minh, tuyến thời gian này không khớp với nhau.
Đến tôi còn tự thấy khâm phục tư duy của mình, vậy mà lại có thời gian suy nghĩ chuyện như vậy ngay vào lúc này. Cũng ngay vào lúc này, huyết nhân ở sau lưng tôi đã xông về phía chúng tôi, Lý Thanh phi thân lên đá một cước, một cú đá này của anh ta chỉ khiến huyết nhân kia lùi về sau một bước, nhưng mà ngay sau đó, huyết nhân kia tung nắm đấm đập vào trên chân Lý Thanh, Lý Thanh phản ứng cực kì nhanh, nghiêng người né sang một bên, cú đấm của hắn ta đấm sượt qua bên cạnh chân Lý Thanh, cú đấm này, vậy mà lại đấm rơi một miếng thịt xuống ngay trước mắt.
"Đứng im, đừng đánh nữa! Chúng ta lui sang một bên, đại hòa thượng này hình như có lời muốn nói với anh trai ở phía sau!" Lúc này Bàn Tử kêu lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận