Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 625: Nơi Cằn Cỗi Xuất Người Ngang Ngược (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Trán Trần Thanh Sơn đã lấm tấm mồ hôi, nghe thấy tôi nói vậy ông ta nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc nói: "Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, chúng ta phải nghĩ cách thoát thân thôi."
Tôi nhìn tình cảnh hiện tại, các đường lớn chúng tôi đều đã bị bao vây, hai đám người như hung thần mặt mày hung hãn cầm dao xông tới, đám người này nhất định là đã bị Hàn Cát Lỗ chiều hư rồi. Bình thường nhờ có sự chiếu cố của Hàn Cát Lỗ, có lẽ đến quan chức địa phương cũng phải nể mặt Hàn Cát Lỗ. Tôi là người lớn lên ở nông thôn, tình huống như vậy tôi gặp nhiều rồi. Ở Hàn gia trang này đám người này mẹ nó được coi như thổ hào vua chúa ở đây, mà phàm những nơi nghèo khó khắc nghiệt lại sinh ra những thành phần ngỗ ngược, đám người này chắc chắn dám ra tay, thậm chí còn có thể giết người.
"Chạy vào đường nhỏ." Tôi nói. Nói xong hai người chúng tôi nhảy xuống mương muốn dùng con đường này thoát thân, kết quả mục đích của đám người này không chỉ đuổi chúng tôi đi là xong, bọn họ vậy mà vẫn đuổi theo cho bằng được, hơn nữa còn không chỉ có đuổi theo dọa thôi. Dao rựa với quốc xẻng lao vun vút về phía chúng tôi, những thứ này được họ coi như là ám khí mà ném tới. Khí thế của đám người này rất mạnh mẽ, có những con dao phóng sượt qua tai tôi, nếu mà trúng đầu tôi chắc giờ này đầu tôi nở hoa rồi.
Vấn đề là chúng tôi không quen thuộc địa hình ở đây nhưng đám thôn dân lại rất quen. Trong đám có người tiếp tục đuổi theo, có người vòng qua lối khác đuổi, chẳng mấy chốc trước mặt chúng tôi đã xuất hiện vài ba người đang vây chúng tôi lại, miệng không ngừng chửi rủa tục tĩu. Tôi thấy tình hình trước mắt khó mà thoát được nên vừa chạy vừa cởi áo: "Chú, chúng ta chưa từng cùng nhau đánh đấm phải không? Lần này chơi một trận đi?"
"mẹ nó tôi sớm đã nghĩ tới cách này rồi, ông đây dù gì cũng là nhân vật có mặt mũi sao chịu được nỗi nhục này chứ? Nhưng tôi có rèn luyện, cậu thư sinh mềm yếu liệu đánh được không? Đám người này qua hung ác, lát tôi chưa chắc đã bảo vệ cậu được." Trần Thanh Sơn nói.
"Cháu giờ đã không còn là thư sinh yếu đuối nữa rồi, chẳng qua Bàn tử không ở đây chứ nếu anh ta ở đây cho một lá bùa thì mẹ nó cháu đồ sát cả cái thôn này. Lên!" Tôi nói.
Nói xong thấy đằng trước có người cầm dao xông tới tôi nghiến răng quấn áo quanh cánh tay quyết không tránh né mà cứ nghênh đón. Bình thường rất nhiều người trong lúc đánh nhau cầm dao chủ yếu là dọa người, nhưng đám người này quả thực có gan chém thật, mà còn nhằm đầu người ta chém xuống. Mẹ nó tôi chỉ là chụp ảnh mộ chứ có phải có thù giết cha cướp vợ không đội trời chung đâu mà ra tay hiểm độc như vậy?
"Hôm nay ông đây sẽ thay Hàn Cát Lỗ dạy dỗ đám súc vật các người!" Tôi mắng, nói xong tôi nghiêng người tránh được con dao đang chém sượt qua đầu mình đồng thời tôi thuận thế đấm một quả trực tiếp lên mặt tên đó, tay còn lại túm lấy tóc hắn rồi lên gối một phát nữa vào mặt tên này. Đột ngột bị hai đòn mạnh lên mặt khiến hắn nổ đom đóm mắt. Chưa đề cập đến lực mạnh hay yếu nhưng mặt hắn bê bết máu trông rất thảm hại. Giây tiếp theo từ phía sau tôi truyền đến tiếng gió, không cần nghĩ cũng biết lại có một con dao chém tới. Tôi túm tóc người này mượn lực lộn người qua một bên né tránh, mặc dù bản thân tránh được nhưng con dao kia đã chém vào đầu người kia, phút chốc máu bắn tóe ra!
"Diệp tử, được đấy!" Có lẽ Trần Thanh Sơn không ngờ được rằng tôi lại đột nhiên biết đánh đấm như vậy, điều này làm tăng thêm sự tự tin, vốn dĩ ông ta là người luyện võ, bình thường vài ba người không phải là đối thủ của ông ta, chớp mắt đã đánh gục được một người. Chúng tôi không bao lâu đã đánh gục được ba bốn người, đây cũng là chiến tích khá huy hoàng rồi. Nhưng lúc chúng tôi đang chiến đấu thì những người phía sau cũng nhân cơ hội mà đuổi tới nơi. Tôi lấy một con dao rựa trên mặt đất và chém vào vai người đàn ông đang vùng vẫy trên mặt đất.
Tôi trừng mắt giơ con dao rựa lên nói: "Tới đây, con mẹ chúng mày, tới đây, tới một thằng tao giết một thằng, giết hai thằng là ông đây coi như hời rồi."
Khí thế của tôi và Trần Thanh Sơn nhất thời áp đảo được đám người kia, nhưng họ cũng chẳng phải thôn dân bình thường, họ chỉ bị áp chế phút chốc rồi lại tiếp tục chửi bới xông lên.

Bình Luận

0 Thảo luận