Nếu như đổi lại là lúc bình thường, đừng nói là Bàn Tử sẽ không đùa ba cái trò như vậy, cho dù có, nếu như tôi mà nói thế thì anh ấy cũng sẽ thôi, nhưng Bàn Tử lại chẳng có gì thay đổi, anh ta cứ như vậy mà nhìn tôi, nheo nheo đôi mắt, há cái miệng, chính là lại muốn nói một câu Diệp Tử.
"Anh uống nhầm thuốc rồi hả?" Tôi cuối người xuống sờ sờ vào đầu của anh ta, chỉ sờ có một chút xíu thôi đã khiến tôi lập tức rụt tay lại, bởi vì trên đỉnh đầu của Bàn Tử lúc này lạnh ngắt hết cả, đây không phải là nhiệt độ của người sống, mà giống như là một người chết.
"Cmn anh đừng có dọa tôi được không hả? Chẳng phải anh là đạo sĩ sao? Sao có thể để một nữ quỷ chiếm lấy thân xác chứ?" Tôi nhìn Bàn Tử rồi mắng, sau khi đã biết Bàn Tử thật sự đã thay đổi, tôi lập tức không biết phải làm sao, tôi không có cách nào để trừ quỷ, nhưng tôi cũng không thể nào cứ thế mà g.i.ế.t c.h.ế.t Bàn Tử được.
Tôi cứ như vậy mà nhìn Bàn Tử đang còn nhìn tôi một cách tình tứ, lại còn âu yếm gọi tên tôi, nếu như không phải điện thoại của tôi hết pin, tôi còn muốn quay lại bộ dạng của anh ta bây giờ để đến khi anh ta tỉnh lại thì đưa cho anh ấy xem, cái thứ này đúng thật là quá lẳng lơ luôn, đoán chừng cái thứ đang nhập vào trong người Bàn Tử cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Trước đây tôi từng nhìn thấy ở trong thôn có người bị quỷ ám, đều là mấy ông già bà lão không sợ ma nói chuyện với nó, tôi liền bắt chước theo dáng vẻ của họ mà nói với Bàn Tử: "Cô nương, nếu như cô có điều gì muốn nói thì cứ nói ra đi, tên mập này là đạo sĩ, nếu như cô muốn lập miếu thờ hay đốt trường minh đăng thì tôi đều có thể chuyển lời giúp cô, chỉ có điều bây giờ chúng tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, cô nhượng bộ tha cho chúng tôi mà lui trước đi nhé."
Tôi nói xong, cái này, cắn răng cắn lợi quỳ xuống mà dập đầu với Bàn Tử một cái, người Trung Quốc rất coi trọng việc tôn trọng người chết, quỳ xuống cũng không phải là chuyện gì mất mặt, trong mắt tôi bây giờ, Bàn Tử cũng chẳng khác gì một người chết.
Nhưng tôi có nói như vậy cũng không có tác dụng gì, bởi vì thằng cha Bàn Tử này lại yểu điệu gọi tôi thêm một lần nữa.
Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân sột soạt từ xa đang tiến về phía tôi, tôi vội vàng nhấn Bàn Tử xuống đất, còn tôi thì cũng nằm dài xuống đất chĩa súng về hướng có tiếng bước chân đang đi đến, ở nơi này, kẻ thù lớn nhất của chúng tôi chính là đám người của Lão Lưu, chứ không phải là quỷ, ít ra thì quỷ cũng gọi tôi một cách điệu đàng thục nữ, chứ người của Lão Lưu thì chắc chắn sẽ muốn lấy mạng của tôi.
Nhưng ngặt một nỗi đó là, tôi càng muốn để Bàn Tử giữ im lặng, thì lúc này Bàn Tử lại càng gây thêm phiền phức cho ông đây, cả người anh ta rất mềm, mềm giống như giọng điệu mà anh ta nói chuyện vậy, ngay vào lúc tiếng bước chân kia gần như đã sắp sửa tiến đến sát chúng tôi thì anh ta lại kêu lên một tiếng: "Diệp Tử."
Mồ hôi lạnh túa ra từ đỉnh đầu tôi mà chạy dọc xuống, còn vào lúc này, tiếng bước chân kia cũng đã dừng lại, người đó hình như đã nghe thấy giọng nói của Bàn Tử. Tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cứ mãi do dự xem rốt cuộc liệu có nên nổ súng trước để đánh phủ đầu người kia không, bọn chúng dân số thì đông, đột nhiên có mấy người cầm súng mà xông qua đây thật thì tôi cũng tiêu đời.
Ngay vào lúc này, bên phía phát ra tiếng bước chân đột nhiên truyền đến một giọng nói, giọng nói đó gần như đang hỏi tôi một cách thăm dò: "Diệp Tử?"
Sau khi nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức trở nên kích động, bởi vì tôi nhận ra giọng nói này, đây là giọng nói của anh trai tôi!
"Anh hai, em ở đây!" Tôi kêu lên một tiếng.
Tiếng bước chân đó nhanh chóng tiến về phía tôi, tôi nhìn thấy có một người mình mẩy đầm đìa máu đang bước đến, khắp người anh ta toàn là máu, cộng với trời tối, tôi không nhìn rõ được tướng mạo của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn dáng người với điệu bộ đi đứng thôi là tôi biết ngay đây chính là anh trai tôi, tôi vừa nhìn thấy khắp người anh ấy toàn là máu thì vội hỏi: "Anh hai, có chuyện gì thế?"
"Hừ! Có người đang đuổi theo giết anh, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, rút thôi." Anh trai tôi nói.
"Nhưng còn Bàn Tử." Tôi nói.
Anh trai tôi lúc này mới nhìn Bàn Tử đang làm nũng làm nịu nằm trên đất một cái, anh ấy liền xốc Bàn Tử vác lên vai rồi nói: "Đừng quản nữa, đi trước cái đã."
Tôi không biết tại sao anh trai tôi lại gấp gáp, nhưng có thể khiến anh trai tôi trở nên như vậy, chắc chắn không phải là người tầm thường, trong lòng tôi lập tức nghĩ đến hình ảnh người thanh niên đó, cũng chính là Quỷ Thợ May, muốn hỏi anh trai tôi thử, nhưng anh trai tôi đã vác theo Bàn Tử đi lên phía trước rồi, tôi chỉ có thể vội vàng đuổi theo sau.
Tôi với Bàn Tử ở trong bãi lau sậy này đi tới đi lui không có mục đích, nhưng mà anh trai tôi thì giống như biết được một phương hướng rồi lại hướng sang một hướng mà đi về phía trước, bất kể có nói thế nào, anh trai tôi vẫn là khởi nguồn cho cảm giác an toàn của tôi, đi theo phía sau anh ấy tôi không hề thấy sợ một chút nào hết, cuối cùng chúng tôi không biết đã đi được bao lâu, anh trai tôi liền đặt Bàn Tử xuống, dí sát đầu xuống dưới đất mà nghe ngóng rồi nói: "Trốn đi đã."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận