Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 371: Thuyền Quỷ Âm Ti (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
"Nếu như không biết, xuống nước sẽ càng nguy hiểm hơn, bọn ta đã từng được huấn luyện về phương diện này rồi, ta với Lý Thanh xuống đó trước, Tôn Liên Thành, cậu dạy cho Diệp Tử nắm vững một số kĩ thuật trước rồi sau đó hẵng xuống." Trần Đông Phương cũng biết thời gian cấp bách, ông ấy với Lý Thanh sau đó làm động tác rồi nhảy vào trong nước, còn Tôn Liên Thành thì bắt đầu giải thích cho tôi nghe cách dùng mấy thứ đồ kiểu lặn biển này, nhưng ngay vào lúc này, lái tàu cũng chính là ông lão kia bước ra, ông ấy nói với Tôn Liên Thành: "Có một con thuyền đang đi về phía chúng ta, trông có vẻ như sắp đụng trúng chúng ta rồi, tôi đã phát tín hiệu cho họ, nhưng mà họ không hề phản hồi."
Ông lão lái tàu này gấp muốn khóc đến nơi, tôi đoán nếu như ông ấy không phải là người của Tôn Liên Thành, bây giờ chắc là hối hận trong lòng lắm, tại sao theo chúng tôi ra sông một chuyến lại gặp phải mấy chuyện cổ quái kỳ lạ này cơ chứ?
"Kính viễn vọng đâu?" Tôn Liên Thành nói.
"Không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy được kìa." Tôi nói với Tôn Liên Thành.
Bây giờ trời đã hửng hửng sáng, trên mặt nước có một tầng sương mù, trong màn sương mù dày đặc, tôi nhìn thấy có một con thuyền đang băng băng về phía chúng tôi, điều kì lạ đó là, con thuyền này vậy mà lại là một con thuyền theo kiểu rất cổ xưa, cổ xưa đến mức độ nào chứ? Là thuyền buồm kiểu cổ, cũng chính là kiểu thuyền buồm thời cổ đại mà chúng ta thường nhìn thấy trên phim, điều càng kì lạ hơn đó là, con thuyền này từ trên xuống dưới vậy mà lại không có đèn đóm gì hết, cả chiếc thuyền đều tối đen.
"Quỷ thuyền âm ti!" Lão lái tàu nhìn một cái, liền trực tiếp quỳ xuống.
"Quỷ thuyền gì cơ?" Tôn Liên Thành kêu.
"Là con thuyền quỷ đi lại trên sông Hoàng Hà, ở góc độ chuyên môn thì vong linh chết đuối trên sông Hoàng Hà, nhìn thấy quỷ thuyền, thì không một ai có thể sống sót!" Lão lái tàu nói xong lại quỳ xuống, người đàn ông trung niên phúc hậu kia cũng bước ra rồi quỳ xuống với con thuyền có vẻ như đang lao đến chúng tôi, hai người họ sợ đến mức cả người đều phát run cầm cập, trong miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó giống như kiểu Long Vương cứu mạng.
Tôi cười khổ một cái, Long Vương bây giờ còn đang muốn lấy mạng tôi đây này, ông còn hy vọng ông ta đến cứu mấy người sao?
"Chuyện này là sao đây?" Lần này Tôn Liên Thành không hỏi lão lái tàu đó nữa, mà nhìn người thanh niên kia rồi nói.
"Con thuyền này, là do Long Vương phái đến để đón cậu ta." Người thanh niên đó nhìn con thuyền rồi nói.
"Bước lên con thuyền như thế này rồi đi hả? Hơn nữa bây giờ Trần Đông Phương với Lý Thanh đều không có ở đây, cậu bảo cậu ta lên thuyền, họ quay về thì tôi biết giải thích thế nào đây?" Tôn Liên Thành gắt gỏng.
Lúc này, con thuyền đó đã dừng lại ngay phía trước thuyền chúng tôi, từ nơi này nhìn qua, tôi đã có thể cảm nhận được luồng hơi lạnh lẽo truyền đến từ con thuyền đó, hơn nữa đây là một con thuyền gỗ, cả con thuyền từ trên xuống dưới trông có vẻ nhưng sắp mục rã đến nơi, đoán chừng nếu tôi mà bước chân lên đó, con thuyền này sẽ lập tức vỡ vụn.
"Thuyền đã đến rồi, Long Vương không đợi con người, nếu như còn không lên thuyền, tất cả chúng ta đều sẽ chết hết." Thanh niên đó nói.
"Đợi thêm đi, ít nhất thì cũng phải cứu được Bàn Tử đã, không thì cũng phải để Trần Đông Phương thấy cậu ta lên thuyền chứ, nếu không thì hai người họ sẽ đánh chết tôi mất." Tôn Liên Thành nói.
"Không đợi được nữa đâu." Thanh niên đó nói.
Lúc này, lão lái tàu và người đàn ông trung niên kia đều quỳ xuống trước mặt tôi rồi dập đầu với tôi, tuy họ không nói câu nào, nhưng mà tôi biết, hai người họ là đang cầu xin tôi lên thuyền.
Đâu có ai muốn vì tôi mà chết chùm đâu.
Nhìn bốn người trên thuyền, tôi đột nhiên rất hối hận lúc đó đã không nghe theo lời Bàn Tử, ngay từ đầu anh ấy đã không tin tưởng Tôn Liên Thành, là Trần Đông Phương tự tin, cũng là tôi tin tưởng mù quáng vào Trần Đông Phương và Lý Thanh, đương nhiên, bây giờ cũng không thể trách Trần Đông Phương được, chỉ có thể trách Tôn Liên Thành này quá gian xảo, bây giờ ai cũng đều có thể nhìn ra được, ngay từ lúc đầu, chúng tôi đã rơi vào kế hoạch của Tôn Liên Thành, tuy bây giờ xem ra thì thanh niên này mới là người đáng hận nhất.
Tôn Liên Thành dẫn theo cậu ta đến đây, con thuyền này, tuyến đường này, cũng đều là Tôn Liên Thành lựa chọn.
Cho nên, từ lúc đầu khi Tôn Liên Thành nói không đi, cho đến khi Trần Đông Phương ép anh ta đến đây, tất cả những chuyện này, đều là từng bước một trong kế hoạch của Tôn Liên Thành.
Anh ta khiến chúng tôi lơ là thiếu cảnh giác, sau đó thì rơi vào trong cái bẫy của anh ta.
Còn bây giờ, mục đích thật sự của anh ta đã lộ rõ ra rồi, đó chính là muốn tôi chết.
"Đừng giả vờ nữa, tôi lên thuyền. Tôn Liên Thành, tốt nhất là anh cầu nguyện để Bàn Tử không xảy ra chuyện gì đi, cũng tốt nhất là đừng để tôi còn sống, nếu không thì sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ lấy mạng của anh." Tôi nhìn Tôn Liên Thành nói.
Nói xong, tôi lấy một chiếc thang, bắc qua giữa hai chiếc thuyền, bước lên chiếc Quỷ thuyền âm ti đột nhiên xuất hiện này.
Ngay vào lúc tôi sắp bước lên thuyền, Tôn Liên Thành liền kéo nhẹ lấy tôi, đưa cho tôi một khẩu súng, tôi nhìn anh ta một cái rồi nói: "Anh không sợ bây giờ tôi bắn chết anh sao?"
"Bất kể là cậu có tin hay không, chuyện này đều không phải là ý của tôi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu thôi, tốt nhất là cậu phải sống sót đó, tôi biết cậu mà chết rồi, tôi chết còn khó coi hơn. Tôn Trọng Mưu sẽ rút gân lột da tôi mất, tôi sẽ không làm vụ giao dịch như thế này đâu." Tôn Liên Thành nhún nhún vai rồi nói.
"Thật ra người muốn cậu ta chết nhất, chính là Tôn Trọng Mưu." Lúc này, người thanh niên kia nói một cách đủng đỉnh.
"Câm cái miệng thối của cậu lại đi, ngoài việc khiêu khích ly gián với quỳ xuống ra, cậu còn biết thứ gì khác hả? Cậu cũng xứng để nhắc đến tên của anh trai tôi sao?" Tôi trừng mắt với thanh niên kia một cái, rồi trực tiếp leo lên thuyền.

Bình Luận

0 Thảo luận