Chúng tôi lên bờ ở Tế Nam, mấy ngày nay tâm trạng của tôi rất là không tốt, cả người cứ mơ mơ màng màng, vừa nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên gương mặt của Hàn Tuyết, hờn dỗi cũng vậy, ngẩn ngơ cũng vậy, tôi không biết rốt cuộc đây là vì tôi quá nhớ cô ấy hay là vì chuyện Quan m nghìn tay kia nữa. Sau khi lên bờ tôi cũng không gọi điện thoại cho cô ấy để báo tin bình an, bởi vì tôi sợ nếu tôi mà gọi điện thoại cho cô ấy, nghe thấy giọng nói của cô ấy thì tâm trạng của tôi sẽ bị mất khống chế. Họ cũng đều cảm thấy sự khác lạ của tôi, cho nên không còn nhắc đến chuyện đi Thiên Tân với tôi nữa. Sau khi lưu lại ở Tế Nam hai ngày, nhóm người của A huy động các mối quan hệ đi tìm tung tích của Tôn Liên Thành, nhưng thằng cha này cũng giống như Quỷ Thợ May, cứ như biến thành không khí vậy. Tôn Tòng Văn vừa mới bị Hà chân nhân dẫn đi, Tôn Liên Thành cũng biến mất một cách kỳ lạ, chuyện này khiến cả Công ty Viễn dương Tôn Thị cực kì có tiếng ở Tế Nam rơi vào hỗn loạn. Nhưng cũng may con người Tôn Liên Thành làm việc gì cũng cực kỳ cẩn trọng và có kế hoạch, vậy mà trước đó hắn đã lựa chọn một người khác trong nhà họ Tôn để tạm thời quản lý việc kinh doanh của Tôn Thị trong lúc hắn không có mặt các kiểu.
Sau khi xác định trong một khoảng thời gian ngắn Tôn Liên Thành chắc chắn sẽ không xuất hiện, đám người của A quyết định quay trở lại Thiên Tân, tình huống bây giờ thì thật ra chúng tôi cũng được xem như là chiến hữu, cho nên lúc chia tay đã ăn một bữa cơm, ý của họ đó là tình hình của nhà họ Lý bây giờ, bắt buộc phải có một người bên phía chúng tôi đi theo để giải trình. Nhưng mà A cũng bảo đảm, bất kể là ai đi cùng với họ đến Thiên Tân cũng đều tuyệt đối an toàn. Thứ nhất, nhà họ Diệp và nhà họ Lý vốn dĩ có mối quan hệ họ hàng vô cùng mật thiết. Thứ hai, Lý lão thái đã để lại một bức di thư, trong đó đã căn dặn tất cả mọi chuyện phải làm trong trường hợp xấu nhất. Người của nhà họ Lý cho dù có ruột gan rối bời, cũng sẽ không tìm chúng tôi để gây phiền phức, cho nên việc đi qua đó, chỉ là để nói rõ chuyện này một cách trực tiếp mà thôi.
Cho nên cuối cùng chúng tôi quyết định, tôi với Bàn Tử quay về Lạc Dương trước để xử lý chút chuyện trong nhà, còn anh trai tôi thì cùng đi với họ quay về Thiên Tân để trình bày chuyện này cho rõ ràng. Sau khi quyết định như vậy xong thì trên mặt mọi người đều nở một nụ cười kì lạ. Tôi không biết họ đang cười cái gì nên bèn hỏi Bàn Tử: "Tại sao các người người nào người nấy trên mặt đều có biểu cảm như thế vậy?"
"Chuyện này nói thẳng ra, đó là bảo Tôn Trọng Mưu đi kể cho người nhà họ Lý nghe chuyện gì đã xảy ra, cũng chính là kể một câu chuyện, nhưng cậu có cảm thấy anh trai của cậu là một người khéo ăn khéo nói không? Cái người mà có cạy miệng thế nào cũng không hé nửa lời, nếu mà đến nhà họ Lý thật, có thể khiến cho đám người đó gấp muốn c.h.ế.t đó!" Bàn Tử cười một cách kì lạ rồi nói.
Tôi chợt nghĩ đây cũng là một vấn đề, tôi thậm chí còn có thể nghĩ ra được cảnh tượng như thế này, người nhà họ Lý bảo anh trai tôi nói, anh trai tôi ậm ờ đáp lại, thật sự là làm người ta sốt ruột, thậm chí là còn trực tiếp nhắm mắt lại tĩnh tâm không nói gì cả, cảnh tượng như vậy đúng thật là quá khôi hài, tôi bèn hỏi A: "Ông nói xem như vậy thì người nhà họ Lý liệu có nổi giận, rồi hai bên lại xảy ra xung đột không?"
A khẽ lắc đầu rồi nói: "Không đâu, có Lục gia ở đó, không có bất kì người nào dám có suy nghĩ như vậy đâu, người nhà họ Lý tuy là theo họ của Lý lão thái, nhưng đây chỉ là giao ước ngầm giữa hai vợ chồng họ mà thôi, cậu thật sự cho rằng ở trong nhà thì Lục gia không có bất kì tiếng nói nào sao?"
"Không phải như vậy, nói thật lòng, tôi rất là có hứng thú với Lục gia, có điều chỉ là mãi mà chỉ nghe tên chứ chưa được gặp mặt, do tình huống đặc biệt, nếu không thì tôi muốn đến Thiên Tân diện kiến dung nhan thật của Lư Sơn Lục gia rồi." Tôi cười một cái rồi nói.
"Sẽ gặp được thôi, còn rất nhanh nữa." A cười nói.
___Sau khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngủi, chúng tôi tạm biệt tại đây, gần đây tôi với anh trai tôi thật sự gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, sau khi họ đi rồi, trong lòng tôi cứ cảm thấy vô cùng rối bời, vừa muốn nóng lòng về nhà, vừa lại có một sự kháng cự vô duyên vô cớ đối với việc về nhà, cho nên liền quyết định ở lại Tế Nam chơi một ngày. Bàn Tử thì cứ luôn cười rồi nheo nheo mắt nhìn tôi, cũng không khuyên tôi gì cả. Sau khi vui chơi một ngày, tôi về đến khách sạn thì nói ngay với Bàn Tử: "Ngày mai về nhà."
"Chịu hết nổi rồi hả?" Bàn Tử cười rồi hỏi tôi.
"Bàn gia, anh nói xem tôi nên làm thế nào đây?" Tôi hỏi.
"Cậu cảm thấy, nếu như thật sự Hàn Tuyết có vấn đề, thì sẽ có âm mưu gì với cậu?" Bàn Tử ngồi xuống bên cạnh tôi, khui một chai bia đưa cho tôi rồi nói.
Tôi nhận lấy nó, một hơi uống hơn nửa chai, sau khi uống xong thì tôi khẽ lắc đầu rồi nói: "Không biết nữa."
"Là không biết, hay là không có? Có phải là cậu suy nghĩ cả nửa ngày trời, phát hiện ra là thứ nhất mình không có tiền, thứ hai là không đẹp trai, thứ ba là không lanh lợi thông minh, thứ tư lại không có tài cán gì phải không?" Bàn Tử hỏi lại tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận