Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 361: Người Thanh Niên (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Bàn tử vừa dứt lời cửa khoang thuyền được mở ra, ông chú trung niên chất phác bưng một cái chậu lớn đi vào nói: "Tôi vừa thấy cái lưới liền quăng xuống bắt được mấy con cá chép lớn làm món dưa chua nấu cá. Vốn dĩ cá muối và cá trắm cỏ thì ngon hơn, nhưng đây là cá chép sông Hoàng Hà hoang dã nên hương vị cũng không tệ."
Cũng không biết là do tôi quá đói hay do ông chú trung niên này làm đồ ăn quá ngon mà đến cuối bữa cả cái chậu cá to vậy mà bị chúng tôi ăn sạch. Bàn tử còn không nhịn được mà muốn đổ nốt chỗ canh trong chậu húp nốt, nhưng vừa bê cái chậu lên thì Bàn tử bỗng nhớ ra: "Thôi chết quên mất, không nhớ ra là còn thanh niên đạp gió rẽ sóng bên ngoài. Nhưng giờ thịt cũng ăn hết rồi, dưa chua cũng hết, có màn thầu không? Bàn gia tôi làm cho cậu ta cái bánh."
"Không cần lo cho anh ta, anh ta không ăn đâu." Tôn Liên Thành nói.
"Sao thế, trước khi lên thuyền biến thành cục sắt rồi à?" Bàn tử nói. Nói xong câu này bàn tử bỗng như nhớ ra cái gì đó, mặt đen lại hỏi: "Không phải cậu ta cũng giống Tôn Trọng Mưu từ nhỏ đã ăn xác mà lớn chứ?"
Nghe xong câu này tôi bỗng tưởng tượng ra mấy cái xác nổi bồng bềnh dập dềnh trong nước, vốn đã ăn no dạ dày lúc này quặn lên một cảm giác chua chua. Tôi đá Bàn tử một cái mắng: "Con mẹ nó, vừa ăn no xong anh không nói được thứ gì hay ho mà lại đi nói cái này?"
"Không đâu. Cả nhà họ Tôn chỉ có hai người ăn xác chết đuối, một là ông bác hai, một là Tôn Trọng Mưu. Những người khác đã ăn thì không sống được. Thanh niên này rất ngoan đạo, đã lên thuyền là không ăn thứ gì chỉ uống nước, chắc có lẽ là do sự tôn kính đối với Long Vương, đặc biệt là anh ta không ăn cá." Tôn Liên Thành nói.
"Thì ra là sợ ăn phải lính tráng tôm tép của Long Vương. Nghĩ lại cũng đúng, vừa rồi Bàn gia tôi rất có thể đã ăn một tướng cá chép của lão Long Vương, phải nhanh đi thắp hương cúng Long Vương phát đã." Bàn tử nói.
Bàn tử trước giờ vẫn vậy, rõ ràng là đạo sĩ nhưng trước mặt thần tiên lại không hề tỏ thái độ tôn kính. Đã ở trên mặt nước thì tuyệt đối không được nói xấu Long Vương cái này người không trong ngành như tôi còn hiểu. Nhưng chúng tôi cũng không phải những người mê tín cũng chẳng kiêng kỵ gì nhiều. Ăn cơm xong tôi có chút buồn đi tiểu liền đi ra ngoài giải quyết, ai ngờ Bàn tử cũng theo sau. Bên ngoài có chút gió, thanh niên thủy quỷ kia quả thực rất báo, anh ta vẫn đứng đúng nơi đó, vẫn tư thế đó bất biến dù đã trôi qua cả một ngày rồi.
Bàn tử giải quyết xong thì rùng mình một cái, lúc này anh ta đột nhiên kêu lên: "Mẹ kiếp đó là cái gì thế?"
Tôi mới giải quyết được một nửa liền bị câu nói của anh ta làm cho thót tim mà tè cả ra tay. Tôi trực tiếp lau tay lên người Bàn tử mắng anh ta: "Anh sửng sốt như thế làm cái gì chứ?"
"Cậu nhìn xem kia là cái gì?" Bàn tử chỉ về phía xa.
Tôi nhìn thấy những chấm đen nhỏ trên mặt nước phía trước, giống như nhiều chiếc thuyền buồm, đang lao về phía chúng tôi với tốc độ rất nhanh như muốn đâm vào thuyền của chúng tôi.
"Chuyện quái gì vậy?" Tôi hỏi.
"Mọi người ra hết đây xem đây là cái gì!" Tôi gào to.
Ông lão lái thuyền lúc này cũng đi ra, sắc mặt tái nhợt nói: "Tôi nhìn qua kính viễn vọng, thấy đó là những cỗ quan tài, những cỗ quan tài nổi trên mặt nước!"
"Mau dừng thuyền cẩn thận đâm vào bây giờ!" Bàn tử nói với ông lão. Ông lão nhìn ra, những chấm đen đó đang lao nhanh tới thì vội vàng muốn quay trở lại bên trong khoang thuyền.
"Đừng có dừng, tiếp tục đi, đâm qua!" Lúc này thanh niên kia cũng đi tới chỗ chúng tôi.
"Nhiều quan tài thế kia thuyền mà hỏng là chúng ta cũng đi hết đấy." Bàn tử nói
"Trên mặt nước đâu ra lắm quan tài thế, mọi người không thấy lạ sao?" Tôi nhìn Bàn tử hỏi.
"Vậy cũng không được đâm vào chứ, cái thuyền rách bé tẹo thế này!" Bàn tử nói.
"Rốt cuộc thì nghe ai đây anh anh trai?" Lúc này ông lão cuống quýt đến sắp khóc.
"Đâm qua!" Lúc này Trần Đông Phương và Tôn Liên Thành gần như đồng loạt nói. Ông lão được lệnh lập tức chạy vào trong thậm chí còn tăng ga.
Tuy quan tài không lớn nhưng dày đặc, cứ thế mà đâm vào thì khác nào sao chổi va vào trái đất, tôi cũng trở nên lo lắng. Bàn tử nói với Trần Đông Phương: "Tôi đã nói rồi không được tin anh ta, sao ông vẫn như thế?"
Trần Đông Phương nhìn Bàn tử nói: "Tôn gia là gia đình truyền thống làm thủy quỷ. Đã ở trên mặt nước thì nghe họ không sai được."
Nói xong Trần Đông Phương nhìn thanh niên kia hỏi: "Cậu trai trẻ, dựa vào cậu hết đấy."
Chiếc thuyền tăng tốc, những chiếc quan tài cũng đang trôi rất nhanh, khi tốc độ đều tăng lên, cường độ va chạm chắc chắn sẽ rất lớn. Lúc này, thanh niên này đã đẩy chúng tôi ra và bước về phía mũi tàu. Anh ta hướng về phía những chiếc quan tài đang lao đến mà quỳ xuống.
Vừa quỳ lại vừa khua chân múa tay nhảy nhót như đang làm một nghi thức nào đó. Trước sau nhảy nhót quỳ bảy tám lần. Anh ta đột nhiên tháo mặt dây chuyền bát quái đang đeo trên cổ và đội nó lên đầu.
Lúc này các cỗ quan tài cũng đâm trực diện tới. Tôi sợ đến nhắm chặt mắt lại.
Ngay lúc chuẩn bị đâm vào thuyền thì đám quan tài lại dạt ra làm hai tách cho con thuyền một lối lao qua.
Tốc độ thuyền rất nhanh, trong chớp mắt đã bỏ lại đám quan tài ở phía sau.
"Dừng thuyền!" Thanh niên kia hô lên.

Bình Luận

0 Thảo luận