Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 254: Huyết Hải Thâm Thù (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tôi quay đầu lại, phát hiện ánh mắt lạnh như tiền của anh trai đang nhìn chằm chằm vào ông nội, anh ấy chỉ tay vào ông nội rồi nói với tôi: "Năm đó, ông ta sai khiến cha mình đi làm một chuyện, đó là mang em từ trong Thần Nông Giá về đây, tất cả những gì cha chúng ta làm, đều là do ông ta xúi giục, ông ấy biết rõ những chuyện này là điều cấm kị của Quỷ Đạo, không thể làm, nhưng vẫn bảo cha chúng ta làm, cha chúng ta cũng làm được thật, thật sự mang em từ trong Thần Nông Giá về, ông ta lại chỉ đạo cha chúng ta phải lấy một long nguyên chí bảo khác của Quỷ Đạo từ trong Mười hai hang quỷ ra, hành động này, đã triệt để chọc giận người của Quỷ Đạo, nhưng lúc người của Quỷ Đạo đến tìm cha chúng ta để tính sổ, để bảo vệ bản thân ông ấy, ông ta đã đẩy đứa con trai ruột của mình ra, tự tay lột da của ông ấy xuống, tất cả mọi chuyện của năm đó, đều xảy ra ở trên tế đàn này, ông ta dùng đao, từng nhát từng nhát lột sống bộ da của con trai ruột của mình, con trai của ông ta chết rồi, ông ta rút lui khỏi chuyện này, bảo toàn địa vị của mình, mạng sống của mình. Diệp Tử, một người như vậy, không xứng để em gọi là ông nội, ông ta càng không xứng làm một người cha!"
"Năm đó nếu như Diệp Thiên Hoa không chết, ta sẽ chết, ngươi sẽ chết, bao gồm cả Diệp Tử, cũng phải chết." Lúc này, ông nội đứng ở mũi thuyền lên tiếng.
"Đừng nói nữa, bất luận ông có giải thích thế nào, cũng không che đậy được chuyện ông là một kẻ nhu nhược! Nếu như ông muốn làm một chuyện, thì ông phải biết cái giá phải trả cho chuyện này, lúc Quỷ Đạo tìm đến tận cửa, ông và cha cùng nhau phản kháng, không hẳn là không có chút cơ hội nào, nhưng ông thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có, trực tiếp bán đứng đứa con trai của mình, tôi nói cho ông biết, chúng tôi thà là lúc đó có chết, cũng không muốn ông dùng cách như vậy để chúng tôi được sống!" Anh trai tôi trợn trừng hai mắt nhìn ông nội, gần như trợn mắt đến muốn chảy cả máu ra.
"Thằng nhóc nhà ngươi, giống y hệt Thiên Hoa, đạo lý gan nóng dễ gãy ngươi có hiểu không?" Ông nội nhìn anh trai tôi rồi nói, ngữ khi khi ông nói chuyện rất ôn hòa, lần này mới thật sự giống một lời mà trưởng bối nói với con cháu.
"Ông đã từng thấy cái trống này chưa?" Lúc này anh trai tôi vỗ nhẹ lên cái trống, nhìn ông nội rồi nói.
Ông nội đứng ở mũi thuyền khẽ lắc đầu.
"Đương nhiên là ông chưa từng thấy rồi, năm đó ngay cả dũng khí tiếp nhận tấm da của ông ấy ông cũng không có." Anh trai tôi nói một cách nhẹ nhàng.
Tôi hết sức kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cái trống mà anh trai tôi cầm trong tay, chỉ cảm thấy trên mặt trống có không ít nếp nhăn, nếu như nói như vậy, mặt trống này, thật ra là được làm từ tấm da của cha tôi?
Ông nội không nói câu nào nữa.
"Sau khi ông tôi đem chiếc trống này giao lại cho tôi, nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn luôn bên cạnh tôi như vậy, mãi mãi nhắc nhở tôi, tôi có một mối huyết hải thâm thù chưa báo xong, cha tôi năm đó bị người ta lột da, treo lên trên cây cổ thụ ở đầu thôn, tôi mãi mãi không quên được dáng vẻ năm đó cha cõng tôi trên cổ, tôi càng không quên được viên kẹo mà ông ấy cho tôi vào cái đêm lúc ông ấy sắp chết, ông ấy nói với tôi là cha sắp phải đi rồi, tôi còn cho rằng ông ấy sắp ra ngoài làm việc, nhưng vào buổi tối ngày hôm đó, ông đã giết chết ông ấy!" Anh trai tôi nói, lại một lần nữa gióng trống lên.
Tiếng trống vang lên lần này thật sự đã đánh vào lòng tôi, khiến tim tôi đau đến tột cùng. Lúc cha tôi chết, tôi vẫn còn ở trong bụng mẹ, anh trai tôi lúc đó đã được ba tuổi, tôi vẫn luôn cho rằng một đứa trẻ ba tuổi có lẽ vẫn chưa có kí ức vào giai đoạn đó, bây giờ xem ra, tất cả đều nằm trong đầu của anh trai.
Tôi cũng hiểu tại sao anh trai tôi trước nay vẫn luôn kiệm lời như vậy, không thích cười như vậy, thích ở một mình như vậy.
Trong lòng một người, chứa một mối huyết hải thâm thù, anh ấy làm thế nào mà có thể vui vẻ cho được?
So với anh trai tôi mà nói, chuyện tôi làm quá là ít đi.
"Anh hai." Tôi nhìn anh ấy rồi gọi.
Anh trai tôi cúi đầu nhìn tôi một cái, tôi nhìn thấy nước mắt trong mắt anh ấy loáng lên, anh ấy nói: "Diệp Tử, vốn dĩ anh muốn khi tìm được hung thủ, anh với em, hai anh em mình sẽ tự tay lột da hắn, đồ sát cả nhà hắn, nhưng anh không ngờ vậy mà lại chính là ông ấy, anh biết em không ra tay được, cho nên chuyện này cứ để anh, mối thù giết cha, chỉ có nợ máu phải trả bằng máu."
"Nhưng ông ấy là ông nội của mình mà!" Tôi nói.
"Thế thì đã làm sao?" Anh trai tôi cười lạnh, nói.

Bình Luận

0 Thảo luận