Con dao của anh trai khi vừa chạm vào luồng ánh sáng đó thì bị bật ra.
Thu Li đứng trên quan tài cười lạnh nói: "Ánh sáng của đom đóm mà đòi tranh với ánh trăng sao? Tôn Trọng Mưu anh thực sự nghĩ mình là chiến thần ư?"
"Bàn tử đành dựa vào anh rồi!" Anh trai lui về sau hai bước. Con dao vốn đã bị gãy trong tay anh ấy bởi vì chạm vào luồng ánh sáng kia mà giờ đang vỡ ra từng mảnh.
"Tôi? Liệu nổi không?" Bàn tử chỉ vào bản thân mình nói.
"Tại sao không được?" Anh trai nói.
Bàn tử gật đầu đáp: "Được thôi, để tôi thử xem. Có điều trong lúc này Bàn tử tôi cũng phải nói câu này. Con mẹ nó anh đừng có cứ gặp chuyện thì quay sang gõ tôi, không có việc thì nghi ngờ tôi có ý đồ với em trai anh, tôi lợi dụng gì cậu ta chứ? Tôi có ý đồ với hoa cúc của cậu ta sao? Bàn gia tôi không có cái khẩu vị này!"
Tuy rằng mồm miệng Bàn tử càu nhàu vậy nhưng động tác tay lại vô cùng dứt khoát, anh ta gào lên: "Liều thôi!". Nói xong anh ta lôi từ trong ba lô ra mấy lá bùa nhét vào trong túi, còn những lá bùa khác thì ném toàn bộ lên không trung. Anh ta duỗi hai ngón tay ra múa may đọc khẩu quyết ra lệnh cho đám bùa: "Lên!"
Khoảnh khắc tiếp theo những lá bùa bay ngập trời biến thành những thanh kiếm dài.
Còn một số lá bùa hóa thành dã thú vô cùng hung hãn.
"Đi!" Bàn tử hô.
Tiếp sau đó những thanh kiếm dài và dã thú đều hướng về phía Thu Li, người đang được ánh sáng chói lòa bao phủ. Thu Li lúc này không hề hoảng loạn, thực tế đã nói lên điều đó, dù là kiếm dài hay dã thú thì khi tiếp xúc với luồng ánh sáng đó toàn bộ đều hóa thành bụi!
Đương nhiên những thứ này đều do những lá bùa vàng biến thành, nhưng Bàn tử lúc này mặt nhăn mày nhó nói với anh trai: "Tôn Trọng Mưu, không được rồi!"
Lúc này anh trai quay đầu lại nhìn tôi, đây dường như đã trở thành sự hiểu ngầm. Anh ấy nhìn tôi một cái tôi đã đoán ra được anh ấy muốn làm gì. Bàn tử đã rút ra mấy lá bùa bớt lại lúc nãy chuẩn bị đưa cho tôi, nhưng đúng vào lúc này anh trai cúi đầu nhìn xuống phía dưới sau đó lắc đầu nói: "Không được, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể để những người canh mộ sống lại được!"
Lúc này tinh thần đồ bắt đầu chuyển động, đỉnh núi phía trên đầu chúng tôi cũng bắt đầu rung chuyển theo. Bàn tử bỗng dưng bổ nhào tới xô ngã tôi, tôi gần như bị văng ra khỏi đỉnh cột. Lúc này mà rơi xuống thì có khi chưa kịp điểm hồn đăng đã hẹo vì gãy xương toàn thân rồi. Tôi còn chưa kịp mắng Bàn tử thì đã thấy có thứ gì đó rơi từ trên đỉnh đầu chúng tôi xuống.
Đỉnh núi sập rồi!
Tôi nhẩm tính vị trí hiện tại của chúng tôi, chúng tôi đi vào bằng đường miệng rồng, nhưng đầu rồng ở núi Long Đầu thực sự quá lớn, cho nên nơi chúng tôi đang ở hiện tại hẳn là thiên linh cái của đầu rồng.
Đá và tuyết lăn đổ ập xuống chỗ chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được lực vô cùng lớn đó, cũng may là có Bàn tử chắn phía trên người tôi nhưng cho dù là như vậy tôi vẫn bị đập cho tối tăm mặt mũi. Lúc này anh trai đột nhiên nhảy tới bên cạnh Bàn tử dùng nắm đấm của mình đánh bay những hòn đá đang rơi xuống đầu chúng tôi, anh ấy dùng nắm đấm để dọn sạch các chướng ngại rơi xuống.
Thời khắc đó tôi cảm nhận được trong những tình huống thế này có hai người đàn ông, một là huynh trưởng một là bạn chí cốt vào sinh ra tử, có hai người như vậy đang che chắn cho tôi cứu tôi khỏi cái họa sát thân này, có được tình bạn tình thân như vậy tôi có chết cũng cam lòng.
Tuyết và đá rơi xuống không lâu trên đỉnh đầu chúng tôi xuất hiện ánh sáng rực rỡ.
Đỉnh núi đã sập xuống.
Lúc này, ánh trăng đang chiếu rọi bầu trời bên ngoài.
Bàn tử vừa ho khan vừa đứng dậy. Anh ta ngẩng đầu nhìn tinh thần đồ xuyên qua đỉnh núi vừa sụp xuống, nói: "Xong rồi, bản đồ sao đã gặp được các ngôi sao, cánh cổng thiên đường thật sự sắp mở ra."
Nói ra cũng kỳ lạ, lúc Bàn tử nói cái gì mà tinh thần đồ là thứ mà Lão Tử sau khi tây xuất Hàm cốc quan để lại tôi vẫn chưa cảm thấy điều gì, chỉ nghĩ đây chẳng phải là một loại giống như các bức bích họa sao, chỉ có điều nó tinh tế hơn bích họa một chút. Bây giờ tận mắt chứng kiến cuối cùng tôi cũng nhìn ra được sự bất phàm của tinh thần đồ.
Sau khi đỉnh núi sụp xuống, bầu trời bên ngoài thưa thớt vài ngôi sao, ánh trăng chiếu rọi.
Nhưng mỗi ngôi sao trong bức tinh thần đồ dường như đang rời khỏi bức tranh. Mỗi ngôi sao giống như đang treo trên đỉnh đầu chúng tôi tạo nên một vũ trụ rộng lớn bao la. Dải ngân hà rực rỡ và bầu trời đầy sao hiện ra trên cao.
Thậm chí tôi có ảo giác rằng chỉ cần đưa bàn tay ra là có thể hái được được những ngôi sao trong tinh thần đồ.
Đúng vào lúc này thất tinh liên châu đột nhiên lại lần nữa phát ra luồng ánh sáng trắng. Luồng ánh sáng này xuất phát từ tinh thần đồ chiếu thẳng lên bầu trời. Vốn dĩ bảy ngôi sao trên bầu trời đang mờ ảo không thấy rõ trong khoảnh khắc đó đột ngột sáng lên. Bắc đẩu thất tinh trên trời dường như đang hô ứng với bắc đẩu thất tinh trong tinh thần đồ.
Luồng ánh sáng trắng từ tinh thần đồ chiếu lên trời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận