"Thật ra tôi cũng từng nghĩ như vậy, mọi người có để ý không, cái mỏ vàng này, theo lý mà nói, càng đào vào sâu thì vàng càng nhiều là chuyện bình thường, nhưng mà suốt dọc đường đến đây, tôi lại cứ có cảm giác rằng thứ vàng này là một loại thực vật, đang từ từ mọc ra bên ngoài, tôi thậm chí còn nghĩ, giả sử như trải qua thêm vài năm nữa, ngọn núi này có thể biến thành ngọn núi vàng." Trần Đông Phương nói.
Trần Đông Phương nói xong, anh trai tôi khẽ gật đầu rồi nói: "Cái này có thể cũng có liên quan đến dòng máu màu vàng của Diệp Tử. Đi thôi, cuối cùng cũng đến được chỗ này rồi, Adolf Hitler cho rằng đây là nơi có thể đảo ngược thời gian, có người thì cho rằng chỗ này có thể gặp được chân thần, rốt cuộc có thể nhìn thấy được gì, thì phải xem mấy người chúng ta rồi."
"Không phải, ý của mọi người đó là, ở bên trong đây có một sức mạnh thần bí, có thể biến tất cả mọi thứ thành vàng trừ những đồ bằng đồng à? Đồ bằng đồng là trường hợp ngoài ý muốn sao?" Bàn Tử nói.
"Sao anh còn dây dưa về chuyện này thế? Nhưng nếu xét như tình hình bây giờ, thì đúng là như vậy thật đó." Tôi nói.
"Xem ra vũ khí bằng đồng chính là thần khí, cách tạo ra đồ bằng đồng là được thần truyền dạy tới đây, đâu phải là không có kiểu giải thích này đâu a." Bàn Tử nói.
Trước khi anh ấy nói câu này, thật ra tôi cho rằng anh ấy sẽ nói cho chúng tôi nghe về chuyện Cửu Long Trận của Đạo Ngọc Hoàng, vừa nghĩ đến chuyện này thì tôi liền mơ hồ, "Bàn Tử" kia từng nói cho tôi nghe bí mật của Đạo Ngọc Hoàng, cái gì mà Cửu Long Trận, rồng sinh cửu tử, quái vật Bích Thủy Kim Nhãn, cái này rốt cuộc là thật hay là giả vậy?
"Cái địa cung này, tôi từng nhìn thấy rồi." Ngay vào lúc này, Na Đa đã im lặng rất lâu bỗng lên tiếng.
"Hử? Cậu đã nằm mơ thấy nó hả?" Bàn Tử nói.
"Không, tôi nhìn cái đỉnh to này, rồi cả cánh cổng này nữa thì tôi đã nhớ ra rồi, không sai, đây chính là nơi chôn cất tổ tiên chúng tôi. Không thể nào sai được." Na Đa đỏ mặt nói.
"Cậu nói vậy chẳng phải là nói tầm phào sao. Ý cậu là Viêm Hoàng Nhị Đế giết chết tổ tiên Xi Vưu của cậu rồi đem chôn, sau khi chôn xong thì giao bản đồ ngôi mộ của tổ tiên cậu cho các cậu à?" Bàn Tử nói.
"Không phải vậy, truyền thuyết cũng có một phần nhất định là sự thật, nhưng chắc chắn không phải là đúng hết. Cái nơi này, là tộc nhân của chúng tôi, xây nên cho tổ tiên của chúng tôi." Na Đa nói.
Nói xong, Na Đa đột nhiên há to miệng hướng về phía cái đỉnh lớn đó, trong miệng phát ra những tiếng "két két két", ai mà nghe thấy âm thanh này thì thấy cực kỳ khó chịu. Kết quả ngay vào lúc này, ở bên trong chiếc đỉnh lớn đó, cũng có những tiếng "két két két" truyền ra, giống như là đang đáp lại Na Đa vậy.
Sau đó, có một đường màu đen đột nhiên từ trong cái đỉnh lớn đó "bơi" ra, hơn nữa còn "bơi" về phía Na Đa với tốc độ nhanh, Bàn Tử mắng một tiếng "vãi thật", tôi bật đèn pin lên nhìn thử, cái đường màu đen này hóa ra là những con trùng màu đen, chúng chỉ là xếp thành một hàng rồi bò đến mà thôi.
Na Đa cúi người xuống, mấy con trùng đó bò dọc theo tay cậu ta rồi chui vào trong người cậu ta, nhìn mấy con trùng có bề ngoài kì lạ này mà tôi sởn gai ốc khắp người, từ nhỏ tôi đã dị ứng với những loài côn trùng có nhiều chân, nhưng mà Na Đa lại xoa đầu mấy con trùng này, còn mấy con trùng này thì uốn éo trên tay anh ấy giống như làm nũng vậy.
"Đói xỉu rồi phải không?" Na Đa cười rồi nói, nói xong, cậu ta vậy mà lại cứa đứt tay của mình, rồi để mặc cho mấy con trùng đó hút lấy máu của cậu ta ngay chỗ vết thương, tôi thấy hút cũng phải cỡ một cái bát lớn, sau khi hút xong, con trùng màu đen đó vậy mà lại biến thành màu đỏ máu.
"Ôi mẹ ơi, cũng may là cho cậu đến đây, chứ không thì bọn tôi mà đến chỗ này, con trùng này chắc sẽ lấy mạng chúng tôi mà thần không biết quỷ không hay mất, nhưng mà con trùng này lại đói đến vậy à?" Bàn Tử nói.
"Chỉ cần không bị ngoại lực giết chết, bọn chúng có thể ngủ mãi, bây giờ mọi người đã tin lời tôi nói rồi chứ, thật ra trước khi đến đây, tôi cũng không tin mấy truyền thuyết trong tộc là thật, truyền thuyết có nói đúng là tổ tiên của chúng tôi đã có trận quyết chiến với Viêm Hoàng Nhị Đế thật, nhưng tuyệt đối không phải bị giết chết, thật ra trước khi ông ấy quyết chiến, thì đã bảo các tộc nhân xây cho ông ấy một địa cung ở đây rồi, các công nhân xây địa cung, đều bị tộc nhân dùng cổ trùng giết chết để bồi táng ở đây." Na Đa nói.
Nói xong, chúng tôi cùng nhau bước đến bên cạnh cái đỉnh lớn kia, cái đỉnh lớn đó cao bằng khoảng một người, Bàn Tử lấy một cái thang rồi vỗ vỗ lên vai tôi, nói: "Diệp Tử, cậu leo lên đó xem thử đi."
Tôi bò lên trên, còn Trần Đông Phương với Lý Thanh thì chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một tí là đã nhảy lên trên cái đỉnh lớn này rồi. Sau khi nhìn thấy thứ ở bên trong, chúng tôi không thể không tin những gì Na Đa nói, bởi vì ở bên trong cái đỉnh lớn này toàn là xương cốt, những bộ xương cốt này rất hoàn chỉnh, không phải là bị đao kiếm giết chết, mà hẳn là chết vì cổ trùng.
Sau đó Bàn Tử cũng tự trèo lên để xem thử, anh ấy nhìn Na Đa rồi nói: "Trong tộc của các cậu còn có truyền thuyết gì nữa? Nói hết luôn đi! Mấy cái đó đều là thật đó!"
"Trận chiến cuối cùng của tổ tiên, chính là để giành lấy một cuộc sống tốt hơn cho những người trong tộc của chúng tôi, không phải là vì bản thân ông ấy, bởi vì cuộc chiến đó, cho dù là thắng cũng được, mà thua cũng không sao, ông ấy đều phải đi, quay về nơi mà ông ấy sống." Na Đa nói.
Na Đa nói xong, Bàn Tử vỗ đùi đánh đét một cái nhìn tôi rồi nói: "Diệp Tử, có nghe thấy chưa? Khớp luôn nhé! Mấy cái thứ đó, không phải là thứ thuộc về nơi chúng ta ở!"
"Vậy nó đến từ đâu?" Tiểu Thất hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận