Lưu Khai Phong nhìn Na Đa, Na Đa khẽ gật đầu với ông ta. Thực ra tới bây giờ tôi mới phát hiện ra sự trấn tĩnh của Lưu Khai Phong hoàn toàn là ngụy trang. Ông ta tới nơi này mục đích chính là vì cái quan tài đầu rồng đó nhưng lại không ngờ chim cưu chiếm tổ chim khách, thế nên nếu nói bây giờ tôi cần ông ta thì đúng hơn là ông ta càng cần tôi giúp mới phải.
Lưu Khai Phong đưa cho tôi một bức tranh được cuộn tròn lại. Tôi nhẹ nhàng mở ra xem, Bàn tử nghe thấy động tĩnh cũng vì quá lo lắng mà bước tới. Anh ta vừa mới nhìn đã kêu lên kinh ngạc: "Mẹ kiếp, Quan m nghìn tay?"
Trong bức tranh này có bốn Lạt ma, nhìn vào trang phục của bốn Lạt ma này thì chắc là bốn Lạt ma đang ngồi trên mặt đất kia. Bốn lạt ma trong tranh đang khiêng một cái ghế trúc, mà trên ghế trúc là một người phụ nữ đang ngồi. Trên người người phụ nữ này phục trang vô cùng xa hoa dường như hận không thể dát vàng lên người được, nhưng đó cũng không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là người phụ nữ này có rất nhiều tay.
Đó cũng là lý do Bàn tử thốt lên đây là Quan âm nghìn tay, bởi người này rất giống với tượng Quan m nghìn tay trong các đền chùa, có điều tượng Quan âm trong đền chùa thì trang nghiêm hơn, còn người phụ nữ này lại mang đến cho người ta cảm giác phú quý giàu có.
Khuôn mặt của người phụ nữ này không phải là khuôn mặt từ bi của Quán thế âm bồ tát. Mặt người này được che bằng một tấm mạng che mặt. Đây rõ ràng là phục sức của một người phụ nữ Tây vực, nhưng đôi mắt của người phụ nữ này lại không to và dài như phụ nữ Tây vực, đôi mắt này rõ ràng là của một phụ nữ người Hán, hơn nữa nó mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một bức tranh chứ không phải ảnh chụp chân dung, tôi không thể nhớ được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
"Sao rồi? Có lên không?" Lưu Khai Phong lúc này đã có chút mất kiên nhẫn mà nhìn tôi hỏi.
"Tôi cân nhắc thương lượng với Bàn tử một chút." Tôi nói.
Nói xong tôi kéo Bàn tử qua một bên nói: "Sao rồi, có nhìn ra được gì không?"
Bàn tử lắc đầu nói: "Không, đây không phải Quan âm nghìn tay. Tôi cũng chưa từng nghe qua Mật Tông có phụ nữ, vấn đề là người phụ nữ này có nhiều tay quá."
"Anh nói xem liệu có phải là một cách biểu đạt của người vẽ bức tranh này? Quan âm nghìn tay cũng không phải chỉ là tưởng tượng ra sao?" Tôi nói.
"Trời đất!" Lúc này tôi nghe thấy Bàn tử kêu lên. Anh ta điên cuồng chỉ vào con dấu đỏ dưới bức tranh và nói: "Cậu xem đây là ai?!"
Tôi vừa nhìn, mấy chữ này tuy dùng cách viết cũ nhưng tôi liếc qua là đã nhận ta là con dấu của Trần Cận Chi.
Bức tranh này là của Trần Cận Chi, tổ tông của Trần Đông Phương!
"Tôi chuẩn bị lên đó xem!" Tôi cuộn bức tranh lại nói.
"Cậu điên à?" Bàn tử trừng mắt nhìn tôi.
"Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trực giác của tôi nói vậy. Tôi nhẫn nhịn đủ rồi, giờ chân tướng đang ở ngay trước mắt, tôi không thể không đi! Hơn nữa anh nhìn cái khúc xương vàng kia đi, tôi có cảm giác rất lạ, dường như nó đang bảo vệ tôi!" Tôi nói
"Cho dù là như vậy thì cậu cũng đâu có năng lực bò tường như Lý Thanh, Bàn gia tôi giờ cũng không có bùa mà vẽ, cậu lên kiểu gì? Bay lên à?" Bàn tử hỏi.
Tôi cầm lấy bức tranh và nói với anh ta: "Lưu Khải Phong nhất định có cách."
Nói xong tôi đi tới trước mặt Lưu Khai Phong nói: "Tôi đồng ý đi lên đó, nhưng ông cũng nhìn thấy đấy, tôi không có võ công cao cường gì, chỉ là có năng lực khắc chế mọi thứ một cách dị thường. Giờ ông đưa tôi lên đó, chỉ cần tôi đưa mọi người xuống dưới này, quan tài đầu rồng sẽ là của ông."
"Được, nói lời giữ lời." Lưu Khai Phong nói.
"Đại trượng phu nhất ngôn tứ mã nan truy!" Tôi nói.
Lưu Khai Phong nhìn sang Na Đa, Na Đa gật đầu đi tới, anh ta giơ bàn tay ra, từ bàn tay anh ta vô số nhện đen bò ra ngoài. Đám nhện này nhanh chóng men theo tường bò lên vào trong cái hố đen đó rồi bắt đầu nhả tơ. Một con nhện nhả ra một sợi tơ rất mảnh, nhưng cả đàn nhện điên cuồng nhả tơ, mà những sợi tơ cuốn lại hình thành một sợi dây vô cùng chắc.
Gần như trong chớp mắt, một sợi dây màu trắng nối lỗ đen và mặt đất đã hoàn thành. Tôi thử kéo căng vài cái và cảm thấy nó rất chắc chắn. Na Đa nhìn tôi và nói: "Anh đừng lo, ba người như anh leo lên cũng không thành vấn đề."
Lúc này ánh mắt Bàn tử đầy lo lắng nhìn tôi. Tôi nhìn anh ta cười một cái sau đó bám lấy sợi dây bắt đầu leo lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận