Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 664: Trận Chiến Sinh Tử (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Ba ba, phụ thân, cha, mấy từ ngữ đơn giản này, tôi có thể thốt ra được sao?
Tôi cứ vô tri vô giác như vậy bị Bàn Tử kéo đến nhà chú Trụ Tử, sau khi đến đó, trong nhà vẫn còn sáng đèn, nhưng mà bên trong không có ai, Bàn Tử lập tức cuống lên, nói: "Tôi đã nói để ở chỗ ông ta là sẽ có biến mà! Không thấy quan tài đâu! Người cũng mất tích luôn!"
Nói xong, chúng tôi đi vào căn phòng bên trong của chú Trụ Tử, chính là phòng ngủ của chú ấy, bên trong ngăn nắp gọn gàng hơn so với lần trước tôi tới đây, hai tấm di ảnh được lau chùi sạch sẽ, trong cái lư hương phía trước, cũng có cắm nhang.
Nhìn nén nhang đang cháy dở đó, chắc là chú Trụ Tử vừa mới rời đi chưa được bao lâu, Bàn Tử bước đến bên cạnh bàn, cầm tới một phong thư, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ rồi đưa qua cho tôi: "Của ông ấy để lại cho cậu hay sao á?"
Tôi nhận lấy nó, bên trên đúng thật là có ghi Thân gửi Diệp Tử, tôi vội vàng mở bức thư ra, trong đó viết:
Diệp Tử,
Vốn dĩ có rất nhiều chuyện chú muốn nói với cháu, nhưng đến bây giờ lại phát hiện không biết nói gì. Cháu đã lớn rồi, chú cảm thấy rất vui.
Chú biết, cháu vẫn luôn rất tò mò về chú, liên quan đến thân phận thật sự của chú, chú đã không còn muốn nhắc đến nữa, những chuyện đã qua, cuối cùng cũng nên để nó trôi qua.
Năm đó là chú đã tiết lộ thông tin Diệp Thiên Hoa đem cháu về đây, nên mới gây nên cái chết của Diệp Thiên Hoa, đây là chuyện chú nợ cậu ấy, phải trả. Diệp Giang Nam biết người đó là chú, nhưng không giết chú, cũng là chú nợ ông ấy, cũng nên trả.
Đừng đi tìm chiếc quan tài đó nữa, những gì Diệp Thiên Hoa nên làm, chú sẽ giúp cháu làm.
Chăm sóc tốt cho mẹ cháu.
Nội dung bức thư vô cùng ngắn gọn, nhưng sau khi đọc bức thư này xong, tôi lập tức liền trở nên hoảng loạn, bởi vì tôi đã nhận ra chú Trụ Tử đi làm gì rồi, tôi nắm chặt bức thư rồi nói: "Đi! Đi tìm Quỷ Thợ May!"
Lúc này tôi thậm chí còn không biết phải giải thích với họ thế nào, trong đầu của tôi toàn là gương mặt khó xử của chú Trụ Tử, tôi chạy như điên đến nhà của Trần Thạch Đầu, nhưng phát hiện trong nhà Trần Thạch Đầu không có người, Bàn Tử kéo tôi lại rồi nói: "Diệp Tử, cậu đừng căng thẳng, gọi điện cho Tôn Liên Thành, hỏi hắn ta đang ở đâu."
Tôi vội móc điện thoại ra, gọi cho Tôn Liên Thành, tôi còn chưa nói gì, Tôn Liên Thành liền nói ngay: "Mười hai hang quỷ, đến đi."
Bốn người chúng tôi bắt đầu chạy như điên về phía Tam Lý Đồn, mặt sông ở Tam Lý Đồn, bây giờ vẫn còn có nước, chỉ có điều rất nhanh cũng sẽ cạn khô, sau khi chúng tôi đến đó, đầu tiên là tôi nhìn thấy Tôn Liên Thành đứng ở trên bờ, Quỷ Thợ May đứng trên mặt nước.
Còn có chú Trụ Tử đứng ở phía trước hang chính của Mười hai hang quỷ.
Mười hai hang quỷ, vốn chính là mười hai mỏm núi nhô lên phía trên mặt nước của sông Lạc Thủy.
Lúc này chú Trụ Tử đứng ngay ở phía trên, chú ấy vẫn mặc đồ giống như khi chúng tôi gặp chú ấy ngày hôm đó, mặc một bộ đồ bằng vải thô, râu ria khắp mặt, chỉ là chú ấy cầm một bình rượu, một cái ly, ở trên đó chầm chậm mà uống. Ở trước mặt chú ấy, có một cái hộp gỗ.
"Chú Trụ Tử! Chú xuống đây đi!" Tôi hét lên với chú ấy.
Chú ấy nhìn tôi, rồi lắc đầu.
"Ông ta không phải là Trần Trụ Tử, năm đó lão Lục lưng gù có một đồ đệ mà cũng không được xem là đồ đệ, tên là Lý Trần Phong. Năm đó Lý Trần Phong dựa vào một thanh kiếm, từ Giang Nam khiêu chiến thẳng một đường chưa từng thất bại, cuối cùng khiêu chiến đến Lão Lục lưng gù. Và dĩ nhiên là thua, sau khi thua cuộc thì Lý Trần Phong đi theo bên cạnh Lão Lục lưng gù, không có bái sư, bỏ kiếm học đao, cuối cùng, lại trở thành một người học được kiếm pháp từ một người chơi đao như Lão Lục lưng gù. Ông ta thích con gái của Lão Lục lưng gù, nhưng người đó lại trở thành vợ của Diệp Thiên Hoa, cho nên ông ta đến Phục Địa Câu này, trở thành Trần Trụ Tử." Tôn Liên Thành nói một cách chậm rãi.
"Câm cái miệng của anh lại đi!" Tôi chửi Tôn Liên Thành.
Nói xong, tôi hét lên với chú Trụ Tử: "Chú Trụ Tử, chú xuống đây đi! Quay lại đi! Cháu không cần chú làm bất cứ chuyện gì cho cháu đâu!"
"Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ không cản ông ấy đâu, ông ấy đã một lòng muốn chết, cái chết, đối với ông ấy mà nói chính là sự giải thoát, hơn nữa cậu vĩnh viễn không có cách gì ngăn được một người muốn chết." Tôn Liên Thành nói.
Tôi muốn nhảy xuống nước, Trần Đông Phương lúc này lại ôm ngang hông tôi, chú ấy lắc đầu với tôi rồi nói: "Tôn Liên Thành nói không sai đâu."
Mà ngay vào lúc này, chú Trụ Tử đứng dậy, bình rượu đó đã uống cạn rồi, chú ấy giơ chiếc hộp gỗ ở trước mặt mình lên, mở nó ra, bên trong chiếc hộp gỗ có ba thanh kiếm.
Chú ấy dùng ngón tay khều một cái, một thanh kiếm bay ra.
"Quỷ Thợ May, ngươi không cần phải nương tay, đây là trận chiến sinh tử." Chú Trụ Tử nói.
Nói xong, chú ấy phẩy ngón tay một cái.
Một kiếm xuất ra.
"Một kiếm này, gọi là Xuân Phong Thập Lý."
Một kiếm này vừa xuất ra, dường như tôi nhìn thấy trước mắt mình đồi hoa khắp chốn, hoa đào lãng mạn.
Một kiếm này, nó giống như là gió xuân phả vào mặt, nhẹ bay đến trước mặt Quỷ Thợ May.
Giây tiếp theo, kiếm giống như một con rắn bạc, xông về phía Quỷ Thợ May.
Quỷ Thợ May nhẹ nhàng kiễng chân lên, dưới chân của hắn, xuất hiện một thanh kiếm nước, kiếm nước bay ra, đối đầu với thanh kiếm này.
Thanh kiếm nước phân từng đoạn nhỏ.
Thân của thanh kiếm đó vẫn nứt ra từng đường.
Khi thanh kiếm nước rơi xuống, thanh kiếm đó, đến trước mặt Quỷ Thợ May, chỉ còn lại chuôi kiếm.
"Một kiếm này, gọi là Nhất Vi Độ Giang". Chú Trụ Tử phẩy tay, lại một thanh kiếm bay ra. (Nhất Vi Độ Giang: qua sông bằng một cây sậy)
Một kiếm này, nước dưới chân Quỷ Thợ May, bị chém thành hai nửa.

Bình Luận

0 Thảo luận