"Tôi nói đối thủ của chúng ta, không phải là người, mấy chuyên gia cần được cứu đó, cũng không phải là những chuyên gia bình thường, thủ trưởng cử tôi đến đây là chú của tôi, chú ấy nói cho tôi biết, nhưng những gì ông ấy biết cũng không được rõ ràng lắm, cấp độ bảo mật của hành động lần này là tối cao. Chú tôi cũng không biết phải làm gì, lúc đến đây ông ấy mắng tôi suốt dọc đường, nói tôi không cần phải tranh cái chức binh vương này, cây cao ắt sẽ bị gió rừng quật ngã, lần này thì phải chết chổng vó rồi." Anh trai Tứ Xuyên nói.
"Nhóc Tứ Xuyên, đừng nói lung tung." Cha tôi quở mắng anh ta.
"Anh còn chưa nhận ra à? Thứ giết chết Đại Răng Vẩu không phải là người, là quỷ, là cái bóng đó, tiếp theo sẽ là một người trong số chúng ta. Nhưng cũng may tôi đã sớm có sự chuẩn bị, nào, mọi người mỗi người một cái." Lúc này anh trai Tứ Xuyên đột nhiên bật cười lên, làm ra vẻ có chút kỳ lạ khó hiểu.
Anh ta đứng dậy, đưa cho từng người trong nhóm mỗi người một lá bùa hộ thân, là thứ được xếp lại từ giấy vàng, tuy lúc này lấy ra thứ như vậy khiến người ta cảm thấy rất tức cười, bùa hộ thân của quân nhân chính là súng trong tay họ! Nhưng bầu không khí lập tức nhẹ nhõm đi không ít, ngay cả cha tôi cũng bị chọc cười, bèn hỏi anh trai Tứ Xuyên: "Đồ cậu mang theo còn có thứ này nữa à?"
"Chú tôi đưa cho tôi đó, đã được một cao tăng ở quê chúng tôi khai quang rồi, tiếc là lúc đi tôi không tin, tiện tay cầm có mấy cái." Anh trai Tứ Xuyên nói một cách tiếc nuối.
Cha tôi đứng dậy, lấy bùa hộ thân đeo lên, ông ấy nói: "Chúng ta luân phiên cõng thi thể của Đại Răng Vẩu, anh ta là chiến hữu của chúng ta, không thể để thi thể của cậu ấy trương mắt ở đây được."
Những lúc người sống đây gần như còn khó bảo toàn tính mạng mà còn phải mang theo một thi thể, rất nhiều người chắc chắn sẽ cảm thấy ấu trĩ, nhưng quân nhân ở trên chiến trường, ai cũng không biết giây tiếp theo người chết sẽ là ai, càng không biết bạn sẽ chết ở đâu, cho nên bạn chết đi rồi, tôi dọn xác cho bạn, đây là lời hứa và sự tin tưởng giữa các chiến hữu, cho nên họ liền cõng xác của Đại Răng Vẩu lên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thật ra lúc đứng lên, họ liền để ý thấy rằng, cái bóng ban nãy đã biến mất đó, sau khi Đại Răng Vẩu chết đi, lại một lần nữa xuất hiện trong tiểu đội của họ, nó gần giống như một con rắn độc ẩn nấp trong đêm tối, bất cứ khi nào cũng sẽ lấy mạng bất kì một ai trong số họ.
Mỗi người đều sợ hãi mà tránh cái bóng này còn không kịp, nhưng né thì không thể nào né được, cha tôi là người đầu tiên cõng xác của Đại Răng Vẩu, ông ấy sờ sờ lá bùa hộ thân trên người, đi trước nhất trong đoàn.
Bốn người họ đã hứa hẹn, lúc phát hiện ra cái bóng nhập lên người ai, người còn lại sẽ giết chết người đó, họ thà rằng chết trong tay chiến hữu của mình, cũng không muốn chết trong tay cái bóng này.
Bọn họ đi mãi đi mãi, đột nhiên Đường Nhân Kiệt hét lớn lên một tiếng, ba người còn lại đều bị dọa khiếp, cho rằng cái bóng đã nhập vào người Đường Nhân Kiệt, xảy ra vấn đề gì đó, nên ào ào quay đầu lại nhìn, hơn nữa ba cây súng lập tức nhắm về phía Đường Nhân Kiệt.
"Không phải! Không phải!" Đường Nhân Kiệt vội vàng giơ tay lên.
"Vậy anh ngớ ngẩn kêu loạn lên cái gì vậy?!" Anh trai Tứ Xuyên vã mồ hôi đầy đầu mắng.
Cha tôi cũng trừng mắt nhìn Đường Nhân Kiệt một cái, trong hoàn cảnh như thế này, gào lên như vậy thật sự là sẽ xảy ra chuyện, ban nãy xuýt chút nữa, ba người họ gần như đã bóp cò súng rồi.
Đường Nhân Kiệt mở khóa kéo của mình ra, trên chỗ ngực ông ta nổi ra một làn khói.
Sau đó ông ta kéo lấy sợi dây một cái, sắc mặt có chút tái đi, nói: "Bùa hộ thân mất rồi."
"Tự nó biến mất hả?" Cha tôi hỏi.
Đường Nhân Kiệt khẽ gật đầu.
"Biết ngay mà, ban nãy con quỷ đó muốn hại anh, bùa hộ thân vì cản cho anh nên bị diệt rồi, cái thứ này giống như bùa chết thay á, c•h•ỉ có thể dùng một lần thôi! Đội trưởng, bùa hộ thân này thật sự có tác dụng nha." Anh trai Tứ Xuyên la lên phấn khích.
Cha tôi vốn cho rằng bùa hộ thân này chỉ có tác dụng trấn an tinh thần, thậm chí chính bản thân anh trai Tứ Xuyên cũng nghĩ như vậy, lần này bùa hộ thân tự thiêu rõ ràng đã chứng minh là nó có tác dụng, trong tình huống như bây giờ, có lá bùa hộ thân này thì cảm giác an toàn càng mạnh mẽ hơn.
Đường Nhân Kiệt đi đến bên cạnh anh trai Tứ Xuyên nói: "Người anh e•m•, cho thêm một lá đi."
"Không có đâu. Trong bao vẫn còn không ít, để trong doanh trại rồi, tôi cho rằng nó không có tác dụng, nên không có đem theo!" Anh trai Tứ Xuyên nói.
"Thế thì làm sao đây?" Đường Nhân Kiệt mới nãy còn phấn chấn vui vẻ một chút, mặt mày giờ lại trắng bệch.
Xem ra mục tiêu tiếp theo của cái bóng đó chính là ông ấy, bây giờ không còn bùa hộ thân nữa, lần tới lúc cái bóng muốn khống chế ông ta thì phải làm sao?
Lúc này cha tôi mới dứt tấm bùa hộ thân của mình xuống rồi nói: "Cho cậu này."
Đường Nhân Kiệt ngỡ ngàng một lúc rồi nói: "Thế anh thì sao?"
"Tôi không sao." Cha tôi nói.
Dùng cách nói của Trần Đông Phương mà nói, lá bùa hộ thân này quả thật giống như một lá bùa thế mạng, chức đội trưởng của cha tôi chỉ là được bổ nhiệm khi đến đây, thật ra ông ấy không có nghĩa v•ụ phải đưa cho Đường Nhân Kiệt, nếu đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ không muốn, bởi vì bạn có thêm một lớp đảm bảo, tương đương với việc khiến chiến hữu rơi vào tiên cảnh, mạng của ai mà chả phải là mạng?
Nhưng Đường Nhân Kiệt thì cần, nói trắng ra, Đường Nhân Kiệt lúc đó, chính là nợ cha tôi một mạng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận