"Anh không cảm nhận được sao? Người đàn ông này là chủ nhân của khúc xương vàng, tức là người của bộ tộc chúng ta. Người đó đã xuất hiện trong những giấc mơ của chúng ta và đang kêu gọi chúng ta đi tìm ông ấy. Người đó ở sâu trong núi tuyết, vì vậy lần này, dù thế nào tôi cũng phải đi cùng." Thu Ly nói.
"Đi, cô nên đi, nhưng lời nói của tôi có thể không có tác dụng, cô lại là con gái." Tôi nói.
"Liễu Thanh Từ không phải cũng là con gái sao?" Cô ta hỏi.
"Nói sau đi, được rồi, tôi không thể hứa với cô bất cứ điều gì." Tôi nói, tôi cảm thấy hơi khó chịu sau khi bị Thu Ly nói.
"Cha tôi nhất định sẽ không để tôi đi, anh nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ tiếp tục quấy rầy anh, tôi sẽ nói với bạn gái ở nhà của anh rằng anh sờ vào ngực tôi!"
"Mẹ ơi! Tôi đã sờ chưa?" Tôi hét lên vì sốc.
"Anh nói lại xem, anh đã sờ chưa?" Cô ta trừng mắt nhìn tôi.
"Cái đó cũng tính sao?!" Tôi nghĩ tới chuyện hôm đó khi tôi trở về khách sạn, hình như trong cơn choáng váng tôi có chạm vào gì đó, nhưng tất cả đều do cô ta ép đó?
"Cuối cùng là anh có giúp tôi hay không! Tôi nói này Diệp Kế Hoan, anh bị ngốc hả? Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi mới thực sự là người thân nhất với anh trên thế giới này không? Tôi nói cho anh biết, tất cả những người khác, bao gồm cả anh trai của anh Tôn Trọng Mưu, bọn họ đều không tính là người thân của anh, tôi mới đúng nè, cái người ở sâu trong núi tuyết mới đúng, anh có hiểu tôi đang nói gì không?" Thu Ly nhéo vào eo tôi và nói.
Tôi liếc nhìn cô bé này, phải nói rằng lời nói của cô bé này khiến tôi có khá nhiều cảm xúc. Hình như những gì cô ta nói cũng đúng, ở một khía cạnh khác, cô ta vả người ở sâu trong dãy núi tuyết đó mới thực sự có quan hệ huyết thống với tôi.
"Tôi giúp cô như thế nào?" tôi hỏi.
"Sắp tới tôi sẽ đưa cho anh một thiết bị theo dõi, anh hãy mang nó bên người, tôi sẽ đi theo sau anh, những chuyện khác anh không cần phải lo." Thu Ly nói.
"Được, không thành vấn đề." Tôi gật đầu.
"Phải vậy mới đúng." Thu Ly nhảy lên, hun một cái vào mặt tôi, sau đó chạy đi.
----Buổi tối, tôi gọi điện cho Liễu Thanh Từ, tôi nói tôi sẽ qua đó. Cô ấy cười nói: "Anh bạn này, đúng là giả vờ thánh thiện, nhớ chị đây rồi sao."
"Tôi đã điều tra cô rồi, cô không phải loại người như vậy, cho nên ở trước mặt tôi đừng giả vờ lẳng lơ. Tôi tìm cô có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng, có tiện không?" Tôi nói.
"Sao lại không tiện chứ, anh tới có gì đâu mà bất tiện? Đến đây đi." Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
----Trần Đông Phương lại lần nữa đưa tôi đến gặp Liễu Thanh Từ. Lần này tôi không thấy Lạt Ma đâu, hôm nay cô ta không mặc váy ngủ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta mặc sườn xám. Chúng tôi ngồi xuống, cô ta vẫn pha trà, phải nói rằng cảm giác được một người phụ nữ xinh đẹp pha trà cho, mang lại cho một cảm giác thành tựu rất khác.
Kết quả là, trước khi tôi đắm chìm trong cảm giác thành tựu này, cô ta đột nhiên nói trước: "Anh đến tìm tôi có phải vì chuyện của Lý Hướng Lan trở nên trẻ hơn không?"
"Sao cô biết?" Tôi sửng sốt một chút. Không phải Lý Trấn Quốc đã nói chuyện này là bí mật sao, sao Liễu Thanh Từ lại biết?
"Ở vùng đất Bắc Kinh và Thiên Tân này, chỉ cần là chuyện tôi muốn biết thì không có bí mật gì cả. Lý gia tìm đến tôi, một là chuyện Lão Lục lưng gù vào núi Côn Luân, chuyện này bọn họ tìm tôi cũng vô ích. Hai là về việc Lý Hương Lan trẻ hóa, để tôi đoán xem, để tôi đoán xem, việc trẻ hóa của Lý Hương Lan là giả, anh đến tìm tôi là muốn tôi đóng kịch cùng với Lý gia đúng không?" Cô ta không ngẩng đầu lên nói.
Cô gái này không nói chuyện bình thường với tôi, tôi cũng đã sợ, nhưng hôm nay cô ta lại tỏ ra bình thường, điều đó càng làm tôi sợ hơn. Tôi đứng dậy và nói: "Ai đã nói với cô chuyện này?!"
"Tôi đã nói rồi, là tôi đoán, xem ra tôi đã đoán đúng rồi?" Liễu Thanh Từ cười nhẹ và nói.
"Cô đã nói điều này với ai khác chưa?" Tôi hạ giọng. Cuối cùng tôi cũng hiểu được sự lợi hại của Liễu Thanh Từ rồi, đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng thông minh!
"Tôi không ngốc, nếu tôi nói cho người khác biết, sao tôi có thể dùng nó làm quân cờ để thương lượng với Lý gia chứ?" Cô ta đưa cho tôi một tách trà.
"Quân cờ?" Tôi ngây người hỏi.
Cô ta nhìn tôi và nói một câu khiến tôi chết lặng, cô ta chỉ vào tôi và nói: "Đừng nói Lý gia tính toán thận trọng như vậy. Họ giao cậu cho tôi, và xem nó là quân cờ đúng không?"
"Đúng thật là vậy, như vậy đã đủ chưa?" Tôi nói thẳng ra luôn, người phụ nữ này đã đoán ra, tôi khỏi phải lãng phí thời gian nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận