Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 561: Ngôi Chùa (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Đây đâu phải là bênh vực, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc thôi, tôi cảm thấy Liễu Thanh Từ không cần phải nói dối về vấn đề này, dù sao thì vấn đề này cũng đâu có quan trọng, chỉ cần cô ta có thể dẫn chúng ta đến được chỗ này, vậy thì chuyện cô ta rốt cuộc có phải là hậu nhân của nhánh Lạt Ma giáo chính thống hay không cũng đâu phải là vấn đề gì lớn đâu, có phải không? Ban nãy chú Đông Phương cũng có nói rồi, trước đây có thể có một trang trại ở chỗ này, không chừng ở đây có bò với cừu sống thành bầy thì sao? Hoặc là ngôi cổ thành này căn bản không phải do mấy Lạt Ma xây nên, mà là khi mấy Lạt Ma kia đến đây thì tòa thành này đã có rồi, cái này cũng đâu chắc đâu có phải không?" Tôi đỏ mặt tía tai gân cổ lên nói.
" y dô dô, từ khi nào mà Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại có đầu óc nhanh nhạy như thế này rồi?" Bàn Tử cười nói.
"Chuyện nào ra chuyện đó!" Tôi trừng mắt với Bàn Tử một cái rồi nói.
Bàn Tử giơ tay lên rồi nói: "Được rồi, tôi với lão Trần đều sai hết, là không nên nói như vậy, Bàn gia tôi xin lỗi cậu."
Tôi với Bàn Tử chưa từng cãi nhau, thậm chí là tôi chưa từng cãi nhau với bất kỳ ai, tôi cũng không biết lần này bị làm sao nữa, có thể là trong lòng tôi vẫn còn một chút hy vọng đối với Liễu Thanh Từ, cho nên lúc mọi người nói về cô ta như vậy thì trong lòng tôi đột nhiên chẳng hiểu sao lại có chút khó chịu.
Lúc này Trần Đông Phương đã nhìn ra được sự bất thường của tôi, chú ấy vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: "Cháu nói cũng có lý, được rồi, không cần phải lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa, đi thôi."
Chúng tôi bước ra khỏi mấy ngôi nhà dân này, sau đó phát hiện ra gì đó, tiểu Thất nói: "Mọi người có cảm giác giống như thế này không, đương nhiên là tôi không muốn cãi nhau gì với mọi người đâu nha, bỏ qua không nói đến vấn đề của Liễu Thanh Từ, mọi người không phát hiện ra rằng, người ở đây hình như đang ở trong trạng sinh hoạt cuộc sống bình thường, sau đó chớp mắt toàn bộ đều biến mất sao?"
"Có, bọn họ có người đang ăn cơm, có người đang ngủ, trang sức gì đó trong nhà còn chưa kịp lấy đi, thức ăn này kia thì mới ăn được một nửa." Trần Đông Phương gật đầu nói.
"Vậy điều gì lại khiến họ khẩn trương như vậy chứ? Bình thường những chuyện như thế này, hoặc là do thiên tai khá lớn, hoặc là kẻ thù tấn công." Tiểu Thất nói.
"Không biết. Đi thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, nghĩ nhiều thì chỉ khiến mình mệt thêm thôi." Trần Đông Phương nói.
"Nhìn phía trước kìa." Lúc này anh trai tôi nói.
Chúng tôi vòng qua mấy tòa nhà hơi cao cao nhấp nhô này, vừa nhìn thì liền thấy ngay một ngôi chùa ở trước mặt, bởi vì phong cách kiến trúc của ngôi chùa này hoàn toàn khác biệt với phong cách của những ngôi nhà xung quanh, do mới đầu mục đích của chúng tôi khi đến đây là để tìm một ngôi thần miếu, cho nên lúc nhìn thấy ngôi chùa này thì lập tức trở nên phấn khích, ngay cả tâm trạng khó chịu mới cãi nhau ban nãy cũng không còn nữa, điều quan trọng nhất đó là, Liễu Thanh Từ đã đến đây trước bọn tôi sớm hơn một bước, bây giờ hẳn là cô ta đang ở trong ngôi chùa này rồi.
Chúng tôi nhanh chóng bước vào bên trong ngôi chùa đó, vừa bước vào ngôi chùa là có thể cảm nhận được năm đó tông giáo có địa vị thế nào trong lòng người dân tộc Tạng, ngôi chùa này có nhiều mảng tường bong tróc lởm chởm, nhưng trên tường của ngôi chùa này chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy bức bích họa đầy màu sắc.
Lúc nhìn thấy bức bích họa ở đây, Trần Đông Phương nhìn tôi rồi nói: "Xem ra Diệp Tử đã từng nói, là chúng ta đã vu oan cho Liễu Thanh Từ rồi, nhìn bức bích họa này, thì tòa cổ thành này hẳn là được xây vào những năm đời Đường, bởi vì phong cách bức bích họa ở đây hoàn toàn là phong cách của thời kỳ nhà Đường còn hưng thịnh."
"Đại Đường?" Bàn Tử nói một cách khó tin.
"Về điểm này thì tôi tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm được, nhà họ Lý có rất nhiều đồ cổ, Lục gia cũng rất thích những thứ như thế này, bản thân tôi cũng rất thích, cho nên tôi có nghiên cứu về phương diện này, thật ra ban nãy tôi có một suy nghĩ thế này, bởi vì mấy ngôi nhà ở bên ngoài cũng có chút phong cách kiến trúc của thời nhà Đường, nếu như xét theo hướng này, thì tòa cổ thành này được khởi công xây dựng vào thời thịnh Đường, còn các tộc nhân của Liễu Thanh Từ đến đây vào những năm của thời Đại Minh, Diệp Tử suy đoán rất chính xác, lúc nhánh Lạt Ma giáo đó đến đây, thì tòa cổ thành này đã tồn tại rồi, bọn họ sinh sống ở đây, sau đó thì gặp phải biến cố, dẫn đến việc tòa thành này bị bỏ không."
"Vậy ngôi chùa này, cũng được khởi công xây dựng vào thời Đại Đường sao?" Bàn Tử nói.
"Đúng vậy, Đại Đường là một thời đại mà Phật giáo thịnh hành, chúng ta có thể nhìn ra được từ Tây Du Ký đấy, Phật Giáo vào thời thịnh Đường xuất phát từ những nơi như Ấn Độ, Nepal, men theo Tây Tạng mà truyền vào trung nguyên đại lục, hơn nữa còn được đón nhận, đó mới là thời kì mà Phật giáo phát triển nhất ở Trung Quốc." Trần Đông Phương nói.
Lúc họ đang thảo luận về vấn đề này, anh trai tôi đã đang nghiên cứu mấy bức bích họa này rồi. Thật ra tôi cũng rất tò mò và phấn khích, bởi vì chân tướng của lịch sử thường sẽ được truyền đạt kế thừa thông qua những kiểu văn tự bích họa như thế này, trong bức bích họa ở giếng khóa rồng bên dưới Hoàng Hà, chúng tôi đã thu được rất nhiều thông tin quan trọng, cho nên tôi lập tức ngó đầu qua bên đó xem thử.
Những bức bích họa ở đây bị bong tróc quá nặng nề, nội dung mà chúng tôi có thể có được từ những bức bích họa lốm đốm này cũng rất bình thường, bình thường đều là ma quỷ đang hành hạ con người, đây chính là Mười tám tầng địa ngục mà Phật giáo hay nói, con người sau khi làm những điều ác thì vào mười tám tầng địa ngục, mỗi một tầng đều có những loại cực hình khác nhau, mà mỗi một bức bích họa lại thể hiện loại cực hình phải nhận ở mỗi tầng địa ngục, kéo lưỡi, dao cắt, thiết thụ, nghiệt kính, vân vân, mấy bức bích họa này vẽ rất là cường điệu, người xem nó không rét mà run, đây cũng là lời cảnh cáo của Phật giáo đối với con người, ý nghĩa là lúc sống làm điều ác, sau khi chết đi sẽ phải nhận những hình phạt này. Cái này thì cũng chưa sao, thảm nhất chính là Vô gián địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đựng hình phạt, không được dừng lại một giây phút nào.

Bình Luận

0 Thảo luận