"Được, nếu là ý của Bàn gia thì chú đương nhiên phải nể mặt, cứ đưa bọn họ lên đồn, nhốt nhiều nhất một ngày!" Trần Thanh Sơn nói.
"Nhốt một ngày là được, dọa cho họ sợ." Tôi nói.
Sau khi cúp máy Bàn tử chỉ vào tôi cười: "Được lắm, ra ngoài một chuyến về chưa thấy học được cái gì khá khẩm mà lại học được khoản giảo hoạt rồi đấy."
"Đây không phải là thầy giỏi dạy được trò tốt sao? Thế nào, chúng ta tới nhà Trần Thạch Đầu dạo một vòng? Nói thật tôi sớm đã muốn đi xem rồi, trước đây bởi vì tâm lý tôi có bóng đen đối với Trần Thạch Đầu, giờ lớn gan hơn rồi, cũng nên đi xem qua." Tôi nói.
"Buổi tối đi, đây không giống với việc đào mộ, đây là đột nhập vào nhà dân bất hợp pháp, hơn nữa cái việc tróc quỷ này phải làm vào ban đêm." Bàn tử nói.
Tôi cùng Bàn tử trở về nhà, vừa về tới nhà đã nghe mẹ tôi mắng một tràng. Tin đồn trong thôn lan truyền rất nhanh, tin tôi và cha con nhà Trần Thạch Đầu đánh nhau được người trong thôn thêm mắm dặm muối đồn thổi ra ngoài. Trong vòng nửa ngày tôi đã trở thành đại hiệp một địch bốn, nhưng mẹ tôi cũng không nói quá nhiều, chỉ là Hàn Tuyết đối với chuyện này vô cùng lo lắng. Cô ấy cũng là một người có tâm lý mâu thuẫn, một mặt thì rất sợ hồn ma cô Ngốc tới quấy rầy, một mặt lại rất cảm thông cho số phận của cô Ngốc, sợ rằng tôi và Bàn tử sẽ làm ra chuyện gì đó gây hại cho linh hồn cô ấy. Cả buổi chiều cô ấy không nói gì, đến tối sau khi ăn cơm xong chúng tôi cùng ở trong phòng xem tivi một lúc, đợi đến hơn mười giờ tôi đứng dậy nói với Hàn Tuyết: "Tuyết Nhi em đi nghỉ trước đi, anh cùng Bàn tử ra ngoài xử lý chút chuyện."
Hàn Tuyết là một cô gái thông minh, đương nhiên biết chúng tôi muốn làm gì. Cô gật đầu nói: "Hãy nhớ những chuyện anh đã hứa với em."
"Anh nhớ mà bà nội của anh!" Tôi cười nói.
Lúc chúng tôi chuẩn bị ra khỏi nhà Bàn tử đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta lấy mấy lá bùa từ trong ba lô ra rồi đưa cho Hàn Tuyết nói: "Một mình cô ở nhà không an toàn, nếu như cô Ngốc lại đến thì phải làm sao? Cô cầm mấy lá bùa này, nếu cô ta đến thì hãy dán bùa lên trán mình, những thứ tà ác sẽ không thể xâm nhập vào người.
"Không cần thiết chứ, cô ấy cũng không hại tôi." Hàn Tuyết cười nói.
"Phòng bất trắc, trong lòng cô cũng sợ hãi mà?" Bàn tử nói.
Bàn tử quả là rất tỉ mỉ, chuyện này tôi không hề nghĩ đến, để Hàn Tuyết cầm bùa chúng tôi mới yên tâm ra khỏi nhà. Hai người chúng tôi đi một mạch đến nhà Trần Thạch Đầu, trong nhà không có ai cả, trong ngoài căn nhà tối om như mực. Nhà ông ta rất nghèo, nói không ngoa là chỉ có bốn bức tường, chúng tôi nhảy một cái là có thể vào trong nhà rồi.
Sau khi tiến vào trong nhà, cái cảm giác tối đen trong này khiến tôi bất giác cảm thấy quỷ dị, tôi đi lại gần Bàn tử nói: "Bàn gia, lấy mấy lá bùa ra đây cho tôi phòng thân."
"Cậu nhát nó vừa chứ, Bàn gia tôi đang ở ngay bên cạnh cậu đây này!" Bàn tử nói.
Nói xong anh ta lại nói: "Yên lặng, trong phòng này có thứ gì đó, đi, chúng ta đi xem."
Bàn tử cứ nói nửa vời, tôi cảm thấy sợ hãi là vấn đề về tâm lý, nhưng thực sự chưa nhìn thấy được cái gì cổ quái ở đây. Không để tôi kịp hỏi Bàn tử đã đi tới cái phòng bên cạnh.
Căn phòng không hề khóa, đẩy nhẹ là cửa đã mở ra rồi. Sau khi tiến vào trong một mùi chua hôi kèm theo mùi chân thối bốc lên xộc thẳng vào mũi tôi khiến tôi vô cùng khó chịu. Bàn tử nhẹ nhàng thắp đèn lên, nhà Trần Thạch Đầu vẫn dùng kiểu đèn sợi đốt cũ, ánh đèn hơi vàng. Sau khi căn phòng sáng lên hiện ra một cảnh vô cùng lộn xộn bừa bãi. Thấy cảnh này tôi quả thực khâm phục cái cô gái hỗn thế ma vương có thể ở trong cái nhà này lâu như vậy.
Sau khi đèn được thắp lên cái cảm giác sợ hãi trong lòng tôi đã giảm đi không ít, nhưng Bàn tử vẫn nghi hoặc trùng trùng. Anh ta rút từ trong ba lô ra một lá bùa vứt ra ngoài, lá bùa trong không trung cháy bùng lên. Lá bùa cháy hết Bàn tử bỗng nhiên nói một câu: "Thì ra là một đứa bé."
Một câu nói đơn giản của anh ta mà khiến da gà toàn thân tôi dựng hết cả lên.
Tôi đột nhiên nhớ lại cái đêm mà tôi vẫn còn rất nhỏ ấy, Trần Thạch Đầu mang tôi đi rồi mổ bụng cô Ngốc.
"Đứa trẻ nào! Anh làm cái gì thế, làm gì có người nào!" Tôi nói.
"Cậu mà nhìn thấy được thì cậu đã là cao nhân rồi." Bàn tử nói. Nói xong anh ta ngẩng đầu lên xà nhà nói: "Cháu bé, xuống đây, chú đưa cháu đi tìm mẹ."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cái trần nhà trống hoác chẳng có thứ gì cả, nhưng Bàn tử lại trò chuyện như thật khiến tôi càng run. Tôi đẩy anh ta một cái hỏi: "Này Bàn gia, đây chính là thiên nhãn trong truyền thuyết hay sao? Làm giúp tôi với, tôi cũng muốn nhìn."
Bàn tử móc ra một lá bùa dán lên mắt tôi khiến tôi sợ chết khiếp, chỉ lo cái lá bùa này lại bốc cháy trên mắt tôi thì toi, ai ngờ Bàn tử miệng lẩm nhẩm vài câu sau đó gỡ lá bùa ra, sau khi gỡ ra thì cười nói: "Cậu chuẩn bị tinh thần đi, đứa trẻ này không được đẹp đẽ cho lắm, đừng để bị dọa sợ."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn xà nhà thấy một đứa trẻ đang ngồi vắt vẻo trên đó, toàn thân nó mọc đầy lông màu xanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận