Cuối cùng khách trong phòng chữ nhân treo biển một tỷ hai. Bàn tử người không có khái niệm với tiền giờ cũng tỏ ra cực kỳ phấn khích, vỗ vỗ người tôi hỏi: "Diệp tử, cậu nghĩ kỹ chưa, một tỷ hai này kể cả có bỏ một nửa ra lo chi phí thủ tục thì sáu trăm triệu còn lại cũng đủ cho cậu trở thành triệu phú, đã nghĩ sẽ ăn tiêu ra sao chưa?"
Tôi cười khổ, hai chân nhũn ra, con mẹ nó anh còn hỏi tôi ăn tiêu như thế nào? Tôi làm sao mà biết được? Dùng tiền thay củi nấu canh gà à?
Khi mức giá cạnh tranh đã đến con số một tỷ hai thì càng kỳ lạ hơn, con mắt của tất cả những người đấu giá dưới sảnh đều đổ dồn sự chú ý vào căn phòng của chúng tôi và phòng chữ rồng trên lầu. Ánh nhìn này khiến tôi càng lo lắng hơn liền hỏi nhỏ tiểu Thất: "Có phải vì anh không ra giá nên đám người dưới kia bắt đầu nghi ngờ biết anh là phú nhị đại giả danh?"
"Không phải đâu, có thể vào ngồi ở phòng này, còn khiến Thất cô nương nha đầu nhà họ Lý làm nha hoàn cho thì bọn họ chắc chắn không dám nghi ngờ gì anh. Họ nhìn chúng ta bởi không thấy chúng ta có động tĩnh gì, bởi chúng ta nhất định phải có được thứ này, đợi chút nữa tôi sẽ giơ bảng. Được rồi, lúc này cũng tương đối rồi, Bàn tử giơ bảng đi, cũng đừng một trăm triệu một lần gì nữa cho lâu la, một tỷ rưỡi. Tôi muốn xem xem Liễu Thanh Tư này sẽ phải tốn bao nhiêu tiền để chiến thắng." Tiểu Thất nói.
"Mặc dù không phải dùng tiền của anh, nhưng cũng không cần chơi lớn vậy chứ tiểu Thất?" Mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra như suối. Một câu nói liền tăng lên một tỷ rưỡi, tiền là lá đa hay sao?
"Nhà họ Lý thực sự không quan tâm chút tiền cỏn con này đâu, thêm đi." Tiểu Thất nói.
Bàn tử gật đầu thực sự đi giơ bảng. Bảng vừa giơ lên phút chốc cả hội trường lặng ngắt. Tôi vẫn nhìn chăm chú vào phòng chữ rồng thì phát hiện sau khi chúng tôi ra giá thì căn phòng đó cũng không có ý tăng giá, mà lúc này khách bên phòng chữ thiên tăng thêm hai trăm triệu. Tiểu Thất đứng dậy tiếp tục giơ bảng khác, tăng thành hai tỷ.
Bàn tử thấy tôi lo lắng như vậy liền bước tới bên cạnh tôi giúp tôi lau mồ hôi rồi cười nói: "Được rồi, cậu cũng đừng bị dọa cho thành ra như này chứ, đừng nói đến hai tỷ, kể cả có hai trăm nghìn cậu cũng không móc ra nổi. Chúng ta đến đây đóng vai phụ thôi, xem bọn họ biểu diễn là được."
Tôi cầm ly trà lên uống một ngụm, trấn an sự lo lắng trong lòng gật đầu nói với Bàn tử: "Được, bà nội nó vẫn là câu nói đó, hôm nay anh em mình đúng là được trải nghiệm cái cảm giác tiền như rác là thế nào, cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng ở cái đất Thiên Tân này rồi."
Sau khi tiểu Thất tăng giá thành hai tỷ, khách ở các phòng đơn khác không còn tăng giá thêm nữa, đây đã là mức giá trên trời đối với một khúc xương rồi, có khi còn nổi tiếng khắp Trung Quốc cũng nên. Các phòng khác không theo nữa khiến chúng tôi đổ dồn sự chú ý vào căn phòng chữ rồng phía trên. Tôi có thể nhìn ra được vấn đề ngày hôm nay, Bàn tử thông minh như vậy đương nhiên cũng nhận ra được, nhưng mắt thấy trưởng quầy đã chuẩn bị gõ chiêng rồi mà căn phòng chữ rồng kia vẫn không có động tĩnh gì, Bàn tử nói với tiểu Thất: "Em gái tiểu Thất, xem ra hôm nay chúng ta tự đem đá đi đập chân mình rồi, người ta căn bản là không có ý muốn theo giá. Biết trước thì giá một tỷ bảy lúc nãy bán quách đi cho rồi, giờ thành hai tỷ, khác gì tự mình bỏ tiền mua đồ của mình trong quán của mình. Diệp tử đến cái rắm cũng không được."
Đúng vào lúc này cửa sổ căn phòng chữ rồng mở ra, người phụ nữ đó đi tới gần cửa sổ giơ bảng. Thấy con số trên đó đúng là còn chơi lớn hơn cả tiểu Thất, trực tiếp thêm một số mười vào cái giá hai mươi (ba tỷ). Bàn tử vỗ đầu kêu lên: "Điên rồi, điên rồi, phụ nữ thời nay nhiều tiền như vậy sao, có còn thiên lý nữa không đây?"
Tôi cười nói: "Người phụ nữ đó quả thực giống với Lý Sư Sư, tiền đối với người ta chỉ là những con số mà thôi."
Một khi phụ nữ đã đấu đá thì vô cùng đáng sợ, tiểu Thất đã không còn thương lượng gì với tôi nữa, tự mình tăng giá, tôi ngăn cũng không ngăn được. Lần này nha đầu này thêm số năm (ba tỷ rưỡi), bảng được giơ lên khiến cả cổ hoa lầu lặng ngắt như tờ nín thở chờ đợi. Ngay sau đó căn phòng chữ rồng giơ bảng bốn mươi. (bốn tỷ)
Tôi còn tưởng tiểu Thất tiếp tục đấu giá, kết quả nó quay đầu lại cười với tôi nói: "Anh họ, số tiền này kết hôn đủ dùng chưa?"
Tôi bị dọa cho một trận lập tức điên cuồng gật đầu nói: "Đủ rồi đủ rồi, đừng có chơi nữa, còn chơi nữa bệnh tim của anh họ em sẽ tái phát đấy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận