Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 647: Chủ Của Cửa U (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Trần Đông Phương đã từng dắt tôi đi xem người giấy ngựa giấy quan tài đá kéo thi thể của ông Ba đi, lần này tôi không nhìn thấy cái quan tài đá kia, nhưng mà người giấy ngựa giấy bây giờ đang bước đi trên đường dưới cơn mưa to như trút nước, với những thứ mà tôi nhìn thấy buổi tối hôm đó giống như y như đúc, tôi vốn có lòng tốt mở miệng nhắc Bàn Tử rằng, âm binh mà anh ấy nói thì tôi đã từng nhìn thấy rồi, kết quả sau khi nói xong Bàn Tử liền bịt miệng tôi lại, sau đó thì làm động tác tay ra hiệu với tôi là đừng lên tiếng, nói: "Đừng nói chuyện, bị âm binh dẫn đi, là đi đến chỗ Cửu U sẽ không quay lại được nữa đâu!"
Tôi nhất thời cũng thật sự không dám nói chuyện thật, sợ quấy nhiễu mấy âm binh này khiến họ dẫn tôi đến chỗ Cửu U địa phủ mất, nhưng mà đầu của tôi lại nhảy số rất nhanh, năm đó Trần Cận Chi diệt sạch cả nhà họ Hàn ở đây, sau đó thì các đời sau của Trần gia bị nguyền rủa, cộng với việc bây giờ người giấy ngựa giấy lại xuất hiện ở đây nữa, mấy thứ này vô hình chung xâu lại thành một chuỗi trong đầu tôi, đây là một xâu chuỗi có liên quan đến sự bày bố của Trần Cận Chi, nhưng cụ thể là gì, bây giờ tôi thật sự vẫn chưa nghĩ thông suốt được.
Mấy người giấy ngựa giấy này đi ngang qua trước mặt chúng tôi, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, thậm chí cả khi chúng đạp trên đất còn làm nước bắn tung tóe lên chứng tỏ chúng là những thứ có tồn tại thật sự. Bây giờ tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Bàn Tử, ví dụ như mấy người giấy ngựa giấy này, là cái gọi là âm binh, vậy chúng lại có liên quan gì đến người giấy ngựa giấy mà bình thường người dân hay dùng để cúng không? Tuy tôi muốn hỏi, nhưng Bàn Tử không nói câu nào, nên tôi thật sự không dám mở miệng, cứ như vậy, nhìn cái hàng ngũ dài dằng dặc này bước đi ngang qua trước mặt chúng tôi, sau đó đi vào trong nghĩa trang của nhà họ Hàn.
Ngay vào lúc này, đột nhiên tôi cảm thấy có tiếng nhạc vang lên, sau đó thì có tiếng rung rung từ chỗ đùi tôi truyền đến, mấy người giấy ngựa giấy đó vốn dĩ là sắp đi vào nghĩa trang của nhà họ Hàn rồi, bởi vì tiếng điện thoại này khẽ kêu lên mà bọn chúng dừng lại, sau đó, nhóm người giấy ngựa giấy này đột nhiên tất cả đều quay đầu lại, nhìn về phía chúng tôi.
Mặt tôi ngay lập tức trắng bệch, tôi nhìn Bàn Tử một cái, vẻ mặt Bàn Tử cũng trở nên tái mét, anh ấy đưa tay ra quệt lấy mồ hôi trên mặt rồi nói: "Diệp Tử, Bàn gia tôi thật sự muốn tán cho cậu một cái bạt tai tát chết cậu luôn!"
"Lưu sư huynh, phải làm sao đây? Chơi luôn không?" Lúc này, một thanh niên trong số hai người kia nói.
"Chơi ông nội nhà cậu! Người ngựa của chủ giới Cửu U, cậu chê mình sống thọ quá chứ ông đây vẫn còn muốn sống lắm!" Bàn Tử nói.
"Vậy phải làm sao đây? Bọn chúng đã xông qua đây rồi!" Người thanh niên nói.
Bàn Tử đột nhiên nhảy lên khỏi cái hào đất đó, tôi cho rằng anh ấy sắp sửa xông lên nên cũng nắm lấy con dao găm. Thật ra mấy người giấy ngựa giấy này trong mắt tôi chỉ là kì lạ, rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào thì tôi thật sự vẫn chưa biết, cho nên cũng không phải nói là cực kì đáng sợ, giả sử như Bàn Tử muốn chơi tới bến, họa này là do tôi gây ra, tôi chắc chắn sẽ phải liều mạng, kết quả sau khi Bàn Tử nhảy ra thì liền lập tức quỳ xuống, anh ấy vứt tấm thẻ Đạo Ngọc Hoàng kia của anh ấy ra, sau đó đốt ba lá bùa rồi quỳ trên đất, trong miệng đang không ngừng nói gì đó.
Mấy người giấy ngựa giấy này vốn dĩ là đang xông về phía chúng tôi, kết quả sau khi Bàn Tử quỳ xuống trước mặt chúng, chúng đã dừng lại ngay phía trước Bàn Tử, sau đó, ánh mắt của chúng dừng lại trên tấm thẻ bài Đạo Ngọc Hoàng trước mặt Bàn Tử kia, qua một lúc lâu sau, Bàn Tử đột nhiên quay đầu lại nói với ba người chúng tôi: "Đi thôi! Đi càng xa càng tốt, nhớ lấy, dù có gì cũng không được quay đầu lại! Nể mặt Đạo Ngọc Hoàng, bọn chúng đã cho chúng ta một cơ hội, bảo chúng ta mau đi đi!"
Nói xong, Bàn Tử lại một lần nữa dập đầu một cái với mấy người giấy ngựa giấy đó, sau đó thì đứng dậy, gần như không hề quay đầu lại mà nói với chúng tôi: "Còn ngơ ra đó làm gì nữa? Chờ chết à? Đi mau?!"
Nói xong, anh ấy cứ cắm đầu đi như vậy, hai thanh niên kia kéo tôi dậy, ba chúng tôi cũng vội vội vàng vàng đi theo Bàn Tử. Bàn Tử bước đi rất nhanh, hình như anh ấy rất hoảng loạn, khiến chúng tôi cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau, lúc này tôi nói với Bàn Tử: "Bàn gia, tôi sai rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận