Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 352: Chiêu Bài Năm Đó (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Tôi cũng có cảm giác tương tự như Trần Đông Phương. Sau khi loại bỏ những thiết bị giám sát trong phòng, Bàn Tử nhìn Trần Đông Phương và hỏi: "Ông có tin lời thằng nhóc đó nói không?"
Trần Đông Phương gật đầu.
"Ông thật sự tin có vảy rồng sao?" Bàn Tử hỏi.
"Sao lại không tin? Năm đó tôi cùng anh Thiên Hoa đi Thần Nông Giá, nhìn thấy bóng của rồng. Mười hai hang quỷ có thể có long nguyên, tại sao lại không có vảy rồng chứ?!" Trần Đông Phương nhìn Bàn Tử nói.
"Long Nguyên là truyền thuyết. Ai đã từng nhìn thấy đâu? Bóng của rồng thì ở trong đá. Những gì ông nhìn thấy chỉ là một cái bóng, hoặc có thể chỉ là một hình ảnh giống mà thôi, nhưng vảy rồng thì khác. Bàn gia tôi thà tin rằng có một con cá lớn có vảy nặng mấy ngàn tấn, cũng không tin là có rồng," Bàn Tử vừa nói vừa ngồi trên ghế sô pha.
"Cậu là người của Ngọc Hoàng Đạo, cậu tin rằng có sự tồn tại của Nguyên Thủy Thiên Tôn, càng tin rằng có thần linh, Bàn Tử cậu còn có thể mời thần linh xuống trần gian, vì cái gì không tin là có rồng?" Trần Đông Phương hỏi.
"Cái đó không giống nhau, Bàn Gia tôi có thể mời thần, nhưng những thứ đó chỉ là cái bóng. Thần là ý nghĩ của vạn vật chúng sinh, nhưng rồng chỉ có thể nhìn thấy, chứ không thể chạm vào. Đâu có giống nhau đâu?" Bàn Tử nói.
"Sao hai người lại cãi nhau rồi?" Tôi nhìn Bàn Tử nói, lần này rõ ràng là anh ta gây sự trước.
"Không phải Bàn gia tôi muốn làm ầm ĩ lên. Tiểu tử kia rõ ràng là đang bốc phét, các người còn tin cậu ta, lại tỏ ra tán thưởng nữa, bị tên đó lừa một lần là đủ rồi. Bàn gia tôi không muốn bị lừa lần thứ hai đâu. Cậu ta rõ ràng là muốn chúng ta đến Hoàng Hà giúp hắn, nơi đó nhất định là một nơi tương tự như Mười Hai Hang Quỷ. Nếu muốn đi thì các người đi, tôi không đi đâu," Bàn Tử nói.
"Cậu đoán không sai. Nơi đó thực sự là một nơi tương tự như Mười Hai Hang Quỷ. Nếu tôi nói với cậu, năm đó sau khi trở về từ Thần Nông Giá, nếu kế hoạch tuyệt mật của A không bị dừng lại, thì điểm dừng tiếp theo của chúng tôi sẽ là nơi đó, còn Mười Hai Hang Quỷ sẽ là điểm cuối cùng, cậu sẽ nghĩ như thế nào?" Trần Đông Phương nhìn về phía Bàn Tử hỏi.
Nói xong, Trần Đông Phương cởi vest, cởi cà vạt. Dù thời tiết có nóng đến đâu, ông ta vẫn luôn mặc vest và đeo cà vạt. Tôi tưởng ông ta không biết trời nóng thế nào.
Trần Đông Phương mở chai rượu vang đỏ và rót cho mỗi người một ly. Vừa rồi ông ta có chút phấn khích, nhưng sau một lúc ông ta đã bình tĩnh lại, tôi phải nói rằng sự điều tiết của ông ta tốt hơn Bàn Tử rất nhiều. Bàn Tử vẫn đang hờn dỗi ngồi trên ghế sofa.
Trần Đông Phương đưa rượu cho Bàn Tử, Bàn Tử trợn mắt nhìn ông ta, nhưng anh ta vẫn nhận lấy và nói: "Bàn gia tôi rượu có thể uống, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với quan điểm của ông. Nếu có rồng thì cũng có phượng. Rồng và phượng xuất hiện! Vậy thì sẽ có chín đứa con của rồng, vậy ở đâu?
"Hiện tại không phải lúc tranh cãi." Trần Đông Phương nói.
Tôi cũng trừng mắt nhìn Bàn Tử nói: "Tối qua uống rượu anh còn chưa tỉnh sao? Nói ít lại dùm cái, chúng ta không phải đều có chuyện cần bàn sao? Tại sao lại cãi nhau?"
Trần Đông Phương ngồi xuống, ông ta uống rượu không giống chúng tôi, ngụm nhỏ, hầu như mỗi ngụm rượu đều nhúng đầu lưỡi vào rượu để thưởng thức, Bàn Tử cười nói :" Tôi không ngờ rượu 18 đồng ông cũng có thể uống nó như Lafite 1982 vậy, Bàn gia tôi thật sự nể."
"Im đi!" Tôi trừng mắt nhìn Bàn Tử.
Bàn Tử học theo Tôn Liên Thành nhún nhún vai, thật sự im lặng không nói nữa.
Trần Đông Phương không để ý tới sự khiêu khích của Bàn Tử, cẩn thận thưởng thức ly rượu vang đỏ, mới uống được nửa ly, mặt ông ta có chút đỏ, Lý Thanh đưa khăn cho ông ta và nói : "Không uống được thì đừng uống nữa."
Trần Đông Phương cầm lấy khăn mặt, cười nói: "Đôi khi uống rượu để choáng váng, suy nghĩ liền trở nên thoải mái hơn."
"Vậy bây giờ con ngựa chiến của lão già ông đang ở đâu? Nam Thiên Môn hay Dao Trì?" Bàn Tử hỏi.
"Cậu không nhận ra hôm nay cậu đáng bị đánh sao? Bàn Tử, tôi biết tôi nói câu Lục gia muốn gả Tiểu Thất cho Tôn Liên Thành, cậu rất tức giận, cậu ghen cũng không sao, là đàn ông thì hãy cạnh tranh công bằng với cậu ta đi, Tiểu Thất không phải con gái tôi. Hơn nữa, với tính tình của Tiểu Thất, cô bé có thể sẽ không chấp nhận bất cứ ai mà Lục gia hứa hôn. Anh có rất nhiều cơ hội đó, còn giờ anh cáu gắt với tôi, có thôi hay không??" Trần Đông Phương có lẽ đã không chịu nổi nữa nên cũng không cần nhịn nữa.
Lúc này tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn với Bàn Tử. Sau khi Trần Đông Phương nói xong lời này, mặt Bàn Tử đột nhiên đỏ bừng như mông khỉ, tôi không khỏi vui mừng chỉ vào Bàn Tử và nói: "Tôi nói này Bàn gia? Tiểu Thất bao nhiêu tuổi hả? Anh trâu già muốn gặm cỏ non à?"
"Bàn gia tôi mới 27 tuổi, chỉ là nhìn lớn hơn một chút thôi!" Bàn Tử trừng mắt nhìn tôi.
"Nếu anh không nói tôi còn tưởng anh 40 rồi chứ." Lý Thanh lúc này bình tĩnh nói, câu nói này trực tiếp đâm một nhát dao vào Bàn Tử, nghe xong anh ta mặt xanh lè, đặt ly rượu xuống, đứng lên chỉ vào Lý Thanh nói: "Anh nói thế này là có ý gì? Bàn gia tôi già như vậy sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận