Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Gần đây Bàn tử không ở trong ủy ban thôn nữa, anh ta nói phải nghiên cứu nhân vật xuất sắc như ông nội tôi vì thế nhất quyết chuyển tới ở trong phòng của ông nội. Sau khi về tới nhà ăn xong cơm tôi chủ động nói với Hàn Tuyết sẽ cùng cô ấy về nhà một chuyến. Nháy mắt Hàn Tuyết trở nên cực kỳ vui mừng khiến tôi chỉ muốn vả cho mình vài cái bạt tai, tôi tự nhủ với bản thân: "Diệp Kế Hoan ơi là Diệp Kế Hoan, có một cô gái tốt với mày như vậy mà chỉ mới hai ngày trước đây thôi mày vẫn qua loa không quan tâm, Bàn tử mắng mày quả thực không sai, mày đúng là thứ không ra gì."
"Bao giờ chúng ta đi?" Hàn Tuyết chớp mắt nhìn tôi hỏi.
"Em sắp xếp thời gian đi." Tôi nhìn cô ấy nói.
"Ngày mai là chủ nhật, em cũng khá lâu rồi chưa về nhà, vậy mai chúng ta đi nhé, em gọi điện nói với mẹ em một câu." Hàn Tuyết cười nói. Cô ấy cười là hai mắt sẽ híp lại thành một đường trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.
"Ngày mai sao? Nhanh vậy à?" Tôi có chút ngạc nhiên hỏi.
"Anh còn chuyện gì sao?" Hàn Tuyết dè dặt hỏi.
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô ấy tôi cảm thấy thật đau lòng liền bước tới ôm cô ấy rồi nói: "Có chuyện gì quan trọng hơn em chứ? Anh còn muốn tối nay xuất phát luôn ấy, anh không đợi được đến ngày mai mất!"
Nói ra câu này tôi thấy toàn thân mình rất nhẹ nhõm.
Có một câu nói rất hay, chỉ cần bạn cho đi thì chắc chắn sẽ nhận được hồi đáp. Bởi khoảng thời gian trước tôi không nghỉ ngơi tốt nên gần đây đi ngủ khá sớm. Sau khi tắm rửa xong liền trèo ngay lên giường, Hàn Tuyết lúc này cũng đi tắm. Lúc cô ấy tắm xong quay trở lại thì tôi đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc này cô ấy kéo chăn chui vào, vừa nằm xuống đã cố ý cách xa tôi. Tôi đã quen với việc ôm cô ấy ngủ nên với chút ý thức còn lại tôi cố với kéo cô ấy về phía mình, kết quả vừa mới kéo thì cô ấy lại càng cố ý tránh xa tôi hơn. Tôi còn tưởng cô ấy đang muốn đùa nên mạnh mẽ kéo cô ấy vào trong lòng mình.
Khoảnh khắc này cả người tôi đờ ra.
Bởi thứ mà tay tôi chạm vào là một cảm giác trơn láng mịn màng mềm mại, cảm giác này quả thực không gì sánh bằng. Phút chốc đầu óc tôi trở nên tỉnh táo dường như không thể tin được vào cảm giác của mình. Để khẳng định chắc chắn tôi dùng tay vuốt từ lưng cô ấy trở xuống cho tới mông mới có cảm giác bị lớp vải ngăn cản, phần thân trên đều không có lớp vải nào.
Cả người Hàn Tuyết đang nằm trọn trong vòng tay tôi mà run.
"Tuyết Nhi, anh đang nằm mơ sao?" Tôi thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, anh cứ coi như đang nằm mơ đi." Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi và cô ấy ngủ cùng giường khá lâu rồi, cô ấy trước đây đều mặc váy ngủ, có đôi lúc tay chân tôi không ngoan ngoãn mà táy máy nhất định sẽ bị ngăn cản. Tôi không thể ngờ được hôm nay Tuyết Nhi lại chủ động như vậy.
"Vậy anh phải làm sao?" Tôi nuốt nước miếng hỏi.
Đầu cô ấy vùi sâu vào ngực tôi, giọng nói lí nhí gần như không nghe được: "Em đã thế này rồi, anh còn muốn thế nào?"
Tôi lập tức ôm chặt cô ấy vào lòng, hôn lên vành tai cô ấy nhẹ nhàng hỏi: "Sao hôm nay lại tốt với anh thế?"
Nhưng tôi hôn vào tai khiến cô ấy cảm giác rất nhột, cả người cô ấy co rúm lại, ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một nét mê người. Cô ấy đưa tay ra chạm lên mặt tôi nét mặt đầy yêu thương nói: "Em thấy anh mệt mỏi quá, cho nên muốn anh trở nên vui vẻ."
Cô ấy thả lỏng cánh tay vẫn luôn che trước ngực, ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, lại nghe thấy lời nói đầy mê hoặc của cô ấy tôi không nhịn nổi nữa mà hôn lên môi cô ấy.
Cô ấy có hơi giãy dụa nhưng chỉ cần tôi dùng lực một chút là cô ấy đã từ bỏ phản kháng.
Đây là cảm giác mà trước đây tôi chưa bao giờ trải qua.
Tôi bắt đầu quên mất bản thân mình, quên mất tôi đang ở đâu, trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất người con gái mà tôi yêu sâu đậm này. Chúng tôi cứ thế quấn lấy nhau, tìm lấy nhau, cuối cùng tôi thậm chí còn quên mất mình là ai?
"Không, cái này chưa được." Cuối cùng Hàn Tuyết siết chặt hai chân lại nói.
Sự tỉnh táo của cô ấy đã kéo tôi trở lại, tôi phát hiện ra bàn tay mình đã cởi không ít quần áo trên người cô ấy, mà tất cả các hành động này đều do tôi làm trong lúc mơ mơ hồ hồ.
"Anh muốn." Lúc này dục vọng đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi, tôi nhìn chằm chằm Hàn Tuyết nói.
"Đợi tới nhà em xong đã, bây giờ vẫn sớm, có được không?" Ánh mắt Hàn Tuyết vô cùng trìu mến nhìn tôi.
Thấy ánh mắt này tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Thực ra ngày hôm nay tôi đã có được rất nhiều rồi, đã rất mãn nguyện rồi. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy một cái nói: "Là do anh quá vội vàng rồi, bước cuối cùng đợi anh cưới em về nhé."
Chúng tôi ôm lấy nhau, qua một lúc Hàn Tuyết cử động thân thể nói: Em đi thay đồ."
"Sao thế?" Tôi ngẩn ra.
Mặt cô ấy đỏ lên đánh tôi một cái.
"Rốt cuộc là làm sao?" Tôi hỏi.
Hàn Tuyết véo tôi một cái trừng mắt nhìn tôi nói: "Đã ướt hết rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận