Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 363: Điều Kiện Quay Về (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Trần Đông Phương bước đến bên chỗ thanh niên kia cười rồi nói: "Không nhìn ra nha, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có một thân bản lĩnh cừ khôi, cậu là Quỷ Nước của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn đã hoạt động trên sông Hoàng Hà mấy trăm năm, cậu nói cái gì đương nhiên tôi đều tin hết, nhưng bây giờ chúng ta đã xuất phát rồi, con người tôi ấy à, đã bắn tên đi thì không có chuyện rút về, cho dù Long Vương gia không hoan nghênh Diệp Tử, chúng tôi cũng chỉ có thể đương đầu đi tiếp thôi, nếu như cậu đã có thể giao tiếp với Long Vương gia, vậy cậu hãy nói với Long Vương gia niệm tình châm chước một chút, tạo điều kiện cho chúng ta không, lúc chúng ta quay về sẽ bày tế đàn, trước điện Long Vương bên sông Hoàng Hà sẽ hát kịch dài suốt một tháng cũng được nữa, thế nào?"
"Không có châm chước gì hết, bây giờ chúng ta bắt buộc phải quay về." Người thanh niên kia chau mày nhăn mặt nói, giọng điệu anh ta nói chuyện như vậy, cũng cực kỳ giống với anh trai tôi, đến ngay cả biểu cảm tức giận kia cũng giống như y như đúc."
"Quay về thì không thể được rồi, tôi là chú của nó, cũng không thể nào vứt nó xuống sông Hoàng Hà để nuôi cá được, thế này đi, cậu cũng thấy rồi đó, vị Bàn tiểu tử này đối với cậu cảm thấy không phục, cậu đừng thấy cậu ta mập mạp như miếng thịt ba rọi, cậu ta cũng là một vị cao nhân giỏi giang đó, hơn nữa sư môn của cậu ta còn là dòng chính của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thân phận trong tiên giới rất cao, hơn nữa mối quan hệ giữa Diệp Tử và cậu ta cũng rất thân thiết." Lúc Trần Đông Phương nói đến đây, thì chần chừ một cái.
Thanh niên kia chau mày còn sâu hơn nữa.
"Nếu như phía trước còn xuất hiện chuyện gì không thể giải thích được, ví dụ như ngàn vạn quan tài bay đến như ban nãy, thế thì chứng minh được đây chính là ý chỉ của Long Vương gia chứ không phải là trùng hợp, hơn nữa nếu như còn xuất hiện nguy hiểm mà Bàn Tử kia không thể giải quyết được, vậy thì tôi nghĩ họ cũng không có gì để nói, hai người họ phải đồng ý quay về, tôi nghĩ có lẽ chúng ta vẫn có thể thương lượng. Tiểu huynh đệ, cậu xem như vậy được không?" Trần Đông Phương cười nói.
Tôi còn cười thầm rồi mắng một câu trong bụng rằng Trần Đông Phương đúng thật là một lão hồ ly, nói chuyện không chút sơ hở mà đồng thời còn cuốn người ta vào đó lúc nào không hay, nếu như tôi là thanh niên kia thì chắc chắn bây giờ cũng chỉ có thể nói là đồng ý.
Còn thanh niên kia chau mày nhăn mặt rất căng nhìn Trần Đông Phương, cuối cùng cũng khẽ gật đầu với Trần Đông Phương thật, rồi nói: "Được, nhiều nhất là tôi bảo vệ được mọi người thêm một lần nữa thôi, Long Vương gia sẽ không nể mặt tôi nhiều hơn được đâu, các người hứa rồi đó, nếu như còn xảy ra vấn đề, chúng ta bắt buộc phải tránh đi con đường biển này."
"Được, cứ làm như vậy đi." Trần Đông Phương gật đầu rồi nói.
"Được rồi được rồi, đừng có căng thẳng như vậy nữa!" Lúc này, Tôn Liên Thành đứng ra nói, anh ta kéo thanh niên kia sang một bên, sau khi thì thầm to nhỏ một hồi, thanh niên kia tiếp tục đứng trên boong tàu dùng tư thế đó mà nhìn xuống nước sông Hoàng Hà màu vàng đục bên dưới, còn Tôn Liên Thành thì vẻ mặt cau có bước đến rồi nói: "Người có bản lĩnh lớn thì tính khí cũng khó chiều lắm, tôi cũng nói không được, chủ yếu là nhà họ Tôn đã chết quá nhiều người ở nơi đó rồi, nói thẳng ra, là cũng đã bị dọa cho mất mật."
"Không sao." Trần Đông Phương nói.
Lúc Trần Đông Phương nói xong câu nói đó thì nhìn sang tôi, mỉm cười với tôi, vẻ mặt ông ta tràn đầy tự tin, có điều lúc này tôi không biết là vẻ tự tin kia của ông ta rốt cuộc là từ đâu mà có, ông ấy là một người bình thường vui hay giận đều không lộ ra bên ngoài, cho nên tôi cũng không thể biết được ông ta đang nghĩ cái gì.
Chúng tôi đợi ở bên ngoài một lúc, lúc này đã là đêm khuya, tôi nhìn điện thoại một cái, là một giờ bốn mươi phút sáng, chúng tôi ở bên ngoài đợi đến khoảng hai giờ rưỡi, vẫn không thấy có tình huống nào khác xảy ra, Trần Đông Phương ngáp một cái rồi nói: "Tôi buồn ngủ rồi, quay vào ngủ một giấc nữa đây, mọi người thức canh kĩ kĩ một chút, có vấn đề gì thì gọi tôi lúc nào cũng được, à phải rồi, có áo phao không? Lấy cho tôi một cái, tôi không muốn đang ngủ lại đột nhiên bị chết chìm."
Trần Đông Phương bước vào trong khoang thuyền chẳng bao lâu, Lý Thanh và Tôn Liên Thành cũng đi vào trong đó, vừa thấy ba người đó đi cách nhau gần như vậy, Bàn Tử liền nổi giận đùng đùng, anh ta nói với tôi: "Diệp Tử, cậu có nhìn thấy không, đây chính là cái người nói câu nào câu nấy đều tự xưng là chú của cậu, cmn bây giờ hai chúng ta lại bên bờ vực biến thành người ngoài rồi, Trần thúc thúc này của cậu á, chính là một tên tiểu nhân gió chiều nào theo chiều nấy."
"Được rồi Bàn Tử, anh cũng đừng có thành kiến nặng nề như vậy, tình huống ban nãy quả thật là đã xảy ra, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện ngàn cỗ quan tài xông đến chúng ta, chuyện này mơ hồ thật mà." Tôi nói.
"Tôn Liên Thành hiểu rõ nơi này như trong lòng bàn tay, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của cậu ta hết, cậu coi đi, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thôi." Bàn Tử nói.
Tôi không tiếp tục tranh luận với Bàn Tử về chủ đề này nữa, mấy người này người nào người nấy đều không hề đơn giản, cho nên sự việc rốt cuộc sẽ tiến triển thành ra như thế nào thì đâu phải ai nói cũng được, tôi bèn hỏi Bàn Tử: "Bàn gia, nếu như Long Vương gia thật sự đứng ra cản tôi, anh có chắc là thuyết phục được Long Vương gia không? Không coi Long Vương gia ra gì giống như anh nói chuyện với Thành Hoàng gia hả?"
"Có Long Vương gia cái đếch ấy, ba hồi là chân long ba hồi là Long Vương gia, rồng là do nhà họ nuôi ra chắc, chỗ nào cũng có hả?" Bàn Tử nói.
"Tôi nói là nếu như thật sự có ấy, anh có thể đối phó được không?" Tôi hỏi.
"Nói thật lòng nhé, không thể." Bàn Tử nói.
"Không phải chứ, trong Tây Du Ký thì Long Vương gia yếu lắm, đó còn là Hải Long Vương, chính là một tiểu thần, anh đường đường là Thiên Bồng Nguyên Soái chấp chưởng mười vạn thủy quân trên thiên đình, mà đối phó không nổi sao?" Tôi cười nói.
"Bàn gia tôi là Thiên Bồng Nguyên Soái hả? Còn cậu là Tiểu Toàn Phong đi tuần núi đó, cậu tin là thật à? Trong Tây Du Ký còn có Nữ Nhi Quốc nữa, cậu cũng tin hả?" Bàn Tử lườm tôi một cái rồi nói.
"Cái này thì anh đừng có nói nhé, mấy hôm trước tôi còn đọc được một bài báo, chuyên gia nói Nữ Nhi Quốc có tồn tại thật đó." Tôi nói.
"Chuyên gia?" Bàn Tử khịt khịt mũi nói.
"Thành Hoàng là tiểu thần ở m Ti, chuyện này được ghi chép trong sổ sách của Đạo Ngọc Hoàng, tuy là thần cai quản âm gian, nhưng cũng chịu sự giám sát của Đạo Ngọc Hoàng, Trần Đông Phương nói không sai, bối phận của Đạo Ngọc Hoàng quả thật có cao một chút, nhưng mà Bàn gia nói thật với cậu, Đạo Ngọc Hoàng căn bản không có cách nói là rồng, đây cũng là lý do Bàn gia tôi không tin cái lý thuyết chân long kia của Trần Đông Phương, Đạo Ngọc Hoàng tuy có một vài hành vi không thỏa đáng, nhưng mà điển tịch của sư môn, là đầy đủ nhất trong cả thiên hạ, rồng chỉ là linh vật do con người tưởng tượng ra mà thôi, căn bản là không có cách nói long thần, chẳng phải cậu nói đến Tây Du Ký sao? Long Vương gia là tiểu thần chứ gì? Nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn khoác long bào đấy thôi, cậu nói xem có mâu thuẫn hay không?" Bàn Tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận