Trần Đông Phương nghe xong liền dụi đầu thuốc xuống bàn, quay đầu đi đôi mắt ửng đỏ nói: "Chị dâu, anh ấy sẽ quay lại, em tin anh ấy."
Nói xong ông ta hít một hơi sâu nói: "Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, sự tình đè nặng trong tâm trí tôi suốt hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có thể nói ra rồi."
Ông ta nhìn Bàn tử, thở ra một hơi nói: "Bàn tử đoán không sai, năm đó tôi, anh Thiên Hoa, còn cả Đường Nhân Kiệt và một số tinh anh nữa d•o quân khu chọn ra được bí mật đưa tới Thần Nông Giá, chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt."
"Thông thường chấp hành nhiệm vụ sẽ không chỉ có một người, nhưng lần này lại chỉ chọn một người, hơn nữa còn do đích thân lãnh đạo quân khu tôi đồng hành với tôi. Tôi được đưa đến Bắc Kinh bằng một chuyên cơ, tôi gặp đồng đội của mình ở Bắc Kinh, lúc đó chúng tôi mới thực sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, bởi nếu là tuyển chọn thông thường thì tuyệt đối không long trọng đến mức mỗi quân khu chỉ chọn ra một người có thành tích ưu tú nhất. Ở những năm đó chúng tôi ở mỗi quân khu đều là những viên ngọc quý, có thể khiến lãnh đạo vui vẻ thả người thì người khởi xướng hoạt động này phải là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nhưng chúng tôi cũng không biết đó là ai. Lãnh đạo của chúng tôi đều không tiết lộ gì, chỉ nói rằng chấp hành một nhiệm vụ. Sau khi đến Bắc Kinh chúng tôi cũng chỉ gặp một người là đội trưởng, đó là một người khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thậm chí chúng tôi còn không biết tên anh ta là gì, chỉ biết số hiệu của anh ta là A, anh ấy nói lần hành động này của chúng tôi gọi là kế hoạch A."
Theo lời Trần Đông Phương nói, tôi biên soạn những gì xảy ra với họ tiếp theo thành một truyện ngắn để dễ hiểu hơn.
Tám người nhóm Trần Đông Phương ở lại Bắc Kinh một ngày. Sau khi biết tên tuổi của mọi người, bọn họ lần nữa lên chuyên cơ dưới sự dẫn dắt của A mà đáp xuống sân bay gần nhất đến Thần Nông Giá. Sau khi đáp xuống, bọn họ đi bộ liền bốn ngày, tám người này đều là những người có thể lực vượt trội, trong bốn ngày trừ những lúc nghỉ ngơi ngắn thì hầu như không hề nghỉ, cả đoạn đường đều tốc hành. Bốn ngày sau bọn họ đã đến nơi, thực tế chỗ này đã là sâu trong Thần Nông Giá rồi.
Nơi này đã có rất nhiều quân đội đóng quân, khắp nơi đều là dây cảnh báo, mọi người đều rất lo lắng khẩn trương. Vừa mới tới bọn họ đã nhìn thấy những xe chở hàng lớn chở đầy ắp thứ gì đó men theo những con đường vừa mới xây dựng tấp nập ra vào, những thứ trên xe là gì thì bọn họ không biết.
Ở đó bọn họ có cơ hội một lần nữa được nghỉ ngơi, nhưng cũng không bao lâu sau liền bị triệu tập tham gia cuộc họp. Trong cuộc họp này cuối cùng A mới nói ra cho mọi người biết lý do lần này đến đây. Có vài chuyên gia vô cùng xuất sắc ưu tú đã vào sâu trong Thần Nông Giá để tiến hành một hạng mục khảo sát, sau đó họ mất tích không thể liên lạc được. Cuối cùng, đội tìm kiếm cứu hộ đã phát hiện ra ngọn núi này, kết cấu của ngọn núi là rỗng, bất kể trong lịch sử hay người dân sống bên ngoài ngọn núi đều không có b•ấ•t kỳ khái niệm gì về ngọn núi này, nó dường như là một nơi bị quỷ thần bỏ rơi.
Sau cùng A cũng nói đến vấn đề mấu chốt, bởi vì những chiến sĩ vào bên trong tìm kiếm cứu nạn hy sinh vô cùng nhiều nhưng trước khi tìm được thi thể của những chuyên gia kia thì không được dừng cuộc tìm kiếm, để tránh tạo ra tổn thất lớn về người bọn họ đã chọn ra tám tinh anh hợp thành một tiểu đội vào trong núi phụ trách tìm kiếm.
Những chiến sĩ vào trong tìm kiếm thiệt hại quá nhiều, không thể tổn thất thêm về người nữa cho nên phái họ đi. Câu nói này nghe ý tứ chính là đưa họ vào chỗ chết, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ không đi, nhưng với tư cách là tinh anh được chuyển chọn từ mỗi quân khu, điều đầu tiên là phải phục tùng mệnh lệnh làm tròn thiên chức của quân nhân, thứ hai là bọn họ đều rất cao ngạo, có lòng tin sắt đá vào bản thân. Điểm chung của những người này là họ nghĩ mình rất khác với người thường nên rất phấn chấn thậm chí còn cảm thấy vinh dự khi có thể nhận mệnh lệnh vào thời điểm khó khăn nguy hiểm này.
Tối hôm đó là lần mà bọn họ được nghỉ ngơi dài nhất kể từ khi được triệu tập. A mang tới cho bọn họ trang bị vũ khí và một ít thuốc men, đồng thời bảo bọn họ làm quen với nhau, nếu vào trong đó mà gặp những tình huống đột ngột thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Cũng vào đêm hôm đó Trần Đông Phương biết được ông ta và cha tôi Diệp Thiên Hoa cùng Đường Nhân Kiệt là đồng hương, càng trùng hợp hơn nữa là ông ta và cha tôi lại có cùng quê. Trần Đông Phương không lớn l•ê•n ở Phục Địa Câu nên hai người trước kia đều chưa gặp mặt nhau bao giờ. Ba người nhận đồng hương xong thì vô cùng vui mừng, đặc biệt là Trần Đông Phương và cha tôi, đây đúng là trùng hợp kỳ tích, cũng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tự hào, bởi Lạc Dương có những ba người trong đội trong đó hai người lại có cùng xuất thân Phục Địa Câu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận