Người dịch: Đuông dừa
.
Tôi hoảng hốt, Tôn Tòng Văn này vậy mà lại dựa vào tốc độ quá nhanh khiến chúng tôi không nhìn thấy mà dùng quạt chém lên người anh trai. Dường như trong chớp mắt trên người anh ấy đã xuất hiện rất nhiều vết dao, mỗi vết thương đều đang chảy máu khiến cả người anh ấy biến thành màu đỏ.
Nếu cứ thế này anh trai không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể để mặc Tôn Tòng Văn chém chết.
Tôi lấy lá bùa vàng ra chuẩn bị dán lên vai trái thì Trần Đông Phương đã giật lấy lá bùa từ trong tay tôi nhìn tôi nói: "Không có tác dụng gì đâu, mấy lần cháu kích phát năng lực trong cơ thể đã khiến rất nhiều người chú ý rồi. Họ đều đang tìm kiếm vị trí của cháu. Không được mạo hiểm nữa, những người đó nhất định sẽ dồn cháu vào chỗ chết. Hơn nữa anh trai cháu sẽ không để bất kỳ ai giúp đỡ đâu."
"Nhưng...." Tôi nói.
Trần Đông Phương phất tay nói: "Đợi thêm chút nữa, nếu thực sự không ổn chú và Lý Thanh sẽ ra tay."
Tôi gật đầu không nói gì nữa. Lúc này cục diện vẫn đang là anh trai tôi đứng yên chịu trận, mà lúc tôi ngoảnh lại không biết từ lúc nào anh trai đã nhắm nghiền hai mắt.
Anh ấy trở nên bất động.
Mắt nhắm nghiền cứ để quạt của Tôn Tòng Văn từng nhát cứa lên cơ thể.
Vào lúc tôi không thể nhẫn nhịn đứng nhìn thêm được nữa anh trai bỗng nhiên cử động.
Tốc độ của Tôn Tòng Văn cực kỳ nhanh, mà tốc độ của anh trai lại vô cùng chậm. Tôi chỉ nhìn thấy anh ấy nhẹ nhàng giơ tay về một phía.
Tiếp theo hư ảnh của Tôn Tòng Văn đột ngột biến mất.
Cánh tay mà anh trai chầm chậm giơ lên đã túm chặt vào cổ tay Tôn Tòng Văn.
Tôn Tòng Văn lùi lại, định rút cổ tay ra, lúc này, anh trai cũng kéo ông ta về phía mình sau đó nắm đấm còn lại của anh giáng một đòn vào ngực ông ta. Một quyền này khiến cả người Tôn Tòng Văn bị đánh bay ra.
Trong khi Tôn Tòng Văn bị đánh bật ra,anh trai cũng nhảy lên trong không trung theo, giơ nắm đấm đánh vào cằm ông ta, khiến cơ thể của ông ta lại lần nữa bay lên. Anh ấy ngẩng đầu nhìn cả người Tôn Tòng Văn đang bay lên thì nhảy lên không trung rồi đạp lên cơ thể của ông ta. Với một cú đá này, anh khiến cả người ông ta đập mạnh xuống đất.
Từ lúc đứng im chịu trận bị đánh khiến cả người đầy vết sẹo, đến khi ra quyền rồi giờ là phản đòn, tất cả chuyện này đều diễn ra trong chớp mắt, động tác đều được thực hiện trong một lần.
Lúc này Tôn Tòng Văn trông cực kỳ nhếch nhác thảm bại, ông ta trừng mắt với anh trai nói: "Mày vậy mà phá được thân pháp của tao?"
"Ông ấy đã phá được từ hơn hai mươi năm trước rồi. Nếu ông ấy muốn giết ông thì ông sớm đã chết rồi. Ông ấy niệm tình nghĩa anh em giữa hai người, không ngờ ông là thứ không bằng cả súc sinh. Ông thực sự cho rằng kỹ năng của mình đã là ảo diệu lắm sao? Thực ra ông còn không xứng xách dép cho anh ta." Anh trai chỉ vào Lý Thanh.
"Bình thường thôi, bình thường thôi." Lý Thanh chắp tay cười nói. Ai cũng đều nhìn ra sự đắc ý của anh ta.
Anh trai rút con dao găm ra vứt xuống đất nói: "Tự mình kết liễu đi. Tôi làm theo nguyện vọng của ông ấy sẽ để ông được toàn thây. Chuyện này không liên quan đến những người khác trong nhà họ Tôn, họ sẽ không chịu liên lụy."
Tôn Tòng Văn nhìn anh trai lại nhìn sang tôi nói: "Chúng mày chẳng biết gì hết, rồi chúng mày sẽ chết thảm hơn cả tao."
Nói xong ông ta mạnh mẽ cầm con dao lên nhưng không phải là để kết liễu bản thân mà định đâm anh trai tôi.
Anh trai nghiêng người né tránh mũi dao rồi đưa tay nắm lấy cổ tay trái của Tôn Tòng Văn, dùng lực bẻ gãy cổ tay trái của ông ta sau đó túm chặt bàn tay trái của ông ta hướng mũi dao về phía ngực của ông ta muốn đâm xuống.
"Ông nhất định phải chết trong chính tay mình, đây là giao phó của ông ấy." Anh trai nhìn chằm chằm Tôn Tòng Văn nói.
Đúng lúc này bỗng dưng có một thứ gì đó bay vào tay anh trai khiến anh ấy đau mà buông tay Tôn Tòng Văn ra. Anh ấy ngẩng mặt nhìn lên đỉnh lầu, tôi cũng nhìn theo hướng anh ấy.
Có một ông lão đang đứng trên đỉnh lầu.
Người này tóc bạc trắng da mặt hồng hào cả người toát ra khí chất tiên nhân.
"Sư phụ." Bàn tử đứng cạnh tôi bỗng thấp giọng thốt lên rồi đi tới.
Ông lão nhẹ nhàng gõ chân rồi từ từ bay xuống, đáp xuống trước mặt người anh trai. Anh ấy nhìn chằm chằm ông lão mà ông lại nở nụ cười rất thoải mái. Ông dang tay ra hành lễ với anh trai nói: "Bần đạo Hà An Hạ, xin cậu tha cho ông ta một mạng, cậu nghĩ sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận