Tuy rằng Trần Đông Phương không nói quá rõ ràng nhưng ý tứ trong câu nói thể hiện rất rõ. Nếu bây giờ tôi rời đi vậy thì tất cả những lời hứa hẹn của ông ta sẽ không có tác dụng.
"Nhưng tôi có thể làm gì? Ngoài việc chết thay các người còn có thể làm được gì?" Tôi hỏi.
"Liễu Thanh Tư rất có hứng thú với cậu. Con người Quỷ Thợ May ý đồ rất thâm sâu không tin tưởng được. Mật Tông Tây Tạng có thể để Quan m nghìn tay vào trong quan tài đầu rồng, trong tay các Lạt Ma Tây Tạng có thể có nửa khúc xương vàng, vì vậy có thể họ còn có càng nhiều các khúc xương vàng. Từ thi thể bốn Lạt Ma dưới đáy sông Hoàng Hà cho thấy bọn họ đối với những người có xương vàng cũng chính là cậu có rất nhiều hiểu biết mà chúng ta chưa biết hết được. Bọn họ nhất định biết được điều gì đó, Liễu Thanh Tư không đơn giản như những gì tưởng tượng. Lục gia đã dặn A liên hệ mấy lần nhưng cô ta không hề phản hồi. Từ biểu hiện của cô ta ở cổ hoa lầu có lẽ cậu là người duy nhất có thể liên hệ với cô ta. Vào lúc này, Liễu Thanh Tư ủng hộ ai, người đó sẽ có cơ hội thắng càng lớn." Trần Đông Phương nói.
"Ai da, cảm tình à, nói trắng ra là các người muốn Diệp tử dùng nam nhân kế quyến rũ đối phương đúng không?" Bàn tử nói.
"Cậu cho rằng Liễu Thanh Tư cũng không có nào giống Thu Ly sao?" Trần Đông Phương trừng mắt với Bàn tử nói.
Tôi ngồi xuống. Không phải vì những điều kiện mà Trần Đông Phương nói mê hoặc được tôi, lý do thực sự là ông ta nhắc tới Quan m nghìn tay. Tôi có thể lựa chọn quay về Phục Địa Câu, nhưng giống như Trần Đông Phương cách đây mấy tháng đã nói với tôi những người trong vũng bùn này không có ai có thể nhẹ nhàng mà thoát ra được.
Nếu tôi thực sự quay về Phục Địa Câu thì có cách nào để làm rõ thân thế của Hàn Tuyết? Cô ấy và Quan m nghìn tay có liên hệ gì với nhau? Đây là một bí mật, mà Liễu Thanh Tư và các Lạt Ma Tây Tạng sau lưng cô ta, không nghi ngờ gì chính là con đường duy nhất có thể giải đáp được thân phận của Hàn Tuyết.
Tôi phát hiện cho tới bây giờ, tôi đã từng bước một đi trên con đường không thể quay đầu. Thậm chí tôi còn không thể tự mình lựa chọn con đường phương hướng tiếp theo mà mình sẽ đi.
Bọn họ không ép, tôi cũng vẫn phải bước tiếp theo ý của bọn họ.
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng thê lương, thậm chí tôi còn nghĩ tôi có ngày hôm nay liệu có phải đều nằm trong dự tính của ông nội và cha tôi - Diệp Thiên Hoa. Bắt đầu từ cái ngày cha mang tôi từ Thần Nông Giá ra ngoài thì đã biết sau khi tôi trưởng thành sẽ đều phải trải qua những việc này?
Nghĩ tới nghĩ lui tôi phát hiện đây không phải là có hay không, mà là sự chắc chắn tất yếu.
Tôi được sinh ra là để làm con tốt cho người khác tính kế lợi dụng, đây là một sự thật không thể thay đổi.
"Tôi muốn gặp mặt anh trai tôi, hoặc gọi một cú điện thoại cũng được, nếu không tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì cho các người." Tôi nói. Đây cũng là điều kiện sau cùng của tôi.
Trần Đông Phương gật đầu, đứng lên gọi một cuộc điện thoại. Không lâu sau ông ta đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lấy. Phía đầu dây bên kia giọng anh trai truyền tới, anh ấy nói: "Diệp tử, là anh. Có anh ở đây, em đừng sợ."
Nghe được câu nói này tôi bỗng không nhẫn nhịn được mà nước mắt rơi lã chã. Tôi gật đầu đáp: "Vâng anh, em không sợ."
"Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên, em sẽ không có chuyện gì đâu. Tin anh, cũng không cần phải cảm thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều muốn lợi dụng các mối quan hệ. Bọn họ lợi dụng em để có được thứ họ muốn, em cũng có thể lợi dụng bọn họ để có được thứ em muốn, như nhau cả thôi." Anh trai nói.
"Vâng. Anh không sao chứ?" Tôi hỏi.
"Không sao, anh là người vớt xác, xác rồng còn chưa vớt được sao anh có thể chết chứ?" Anh trai nói rồi cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận