Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 210: Trả Cậu (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 10:48:36
"Mẹ kiếp sao ông còn dám ra ngoài? Có tin Bàn Gia đây sẽ giết ông hay không?" Bàn Tử vung nắm đấm về phía ông ta nói.
Ông già một mắt không hề cử động, ông ta chỉ nhìn chúng tôi.
"Đi thôi." Tôi kéo Bàn Tử. Bàn Tử thật sự không tiếp tục cãi vã với ông ta nữa, chúng tôi đi về thôn, anh trai thật ra rất ít về thôn, tôi còn tưởng rằng khi tới cổng thôn, chúng tôi sẽ tách nhau ra, anh ấy sẽ về Tam Lý Đồn. Ai ngờ lần này anh ấy chỉ im lặng đi theo chúng tôi vào thôn, anh trai càng ngày càng xa lạ, tôi hỏi anh ấy vài câu nhưng anh ấy không trả lời tôi, toàn bộ khuôn mặt cứ tối sầm lại.
Ngay cả Bàn Tử cũng kéo tôi lại nói: "Anh trai cậu bị sao vậy? Cái mặt như bị ai đó nợ tiền vậy?"
"Làm sao tôi biết được? Vừa rồi mọi chuyện vẫn ổn. Ai biết được sao lại thành ra thế này?" Tôi nói.
Tuy rằng tôi cũng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, không biết anh trai lúc này đang nghĩ gì, cả khuôn mặt đen như mực, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể đông thành đá.
Tôi chợt nhớ tới lời mà Hoàng Bì Tử lão phu nhân đã nói với chúng tôi trước khi Bàn Tử đến, bà ta nói người giết cha tôi chính là Thành Hoàng Gia, tức là người của Quỷ Đạo, anh trai tôi không tin lời bà ta nói. Nhưng trên thực tế tôi cảm nhận được anh ấy tin, lập tức hỏi Bàn Tử: "Bàn Gia, Thành Hoàng Gia đó lợi hại không?"
"Là người của quỷ đạo, có thân thể con người, đảm nhiệm chức giữ mộ, có thể không lợi hại sao? Mà khoan, tại sao cậu lại hỏi cái này?" Bàn Tử nói.
"Anh nói thử nếu anh trai tôi và Thành Hoàng Gia đánh nhau, thì ai là người chiến thắng?" Tôi hỏi.
"Này chưa chắc, anh trai cậu tuy rằng mạnh, nhưng cũng có thể không phải đối thủ, chẳng lẽ?" Bàn Tử nói.
"Đúng vậy, rất có thể anh trai sẽ đánh nhau với Thành Hoàng Gia." Tôi nói.
"Waooo! Náo nhiệt nha! Trận đấu thế kỷ! Không được, Bàn Gia tôi phải đi xem mới được." Bàn Tử là loại người thích xem chuyện vui không sợ phiền phức, chỉ còn thiếu việc mặc bikini đứng nhảy cổ vũ nữa thôi, nhưng với dáng người của anh ta, nếu thực sự mặc bikini thì chắc chắn sẽ bị đánh.
"Thôi đi" tôi nói. Người kiêu ngạo như Bàn Tử nói người đó lợi hại thì chắc chắn người đó rất lợi hại, cho dù tôi tin tưởng vào anh trai, nhưng tôi cũng không dám để anh đi mạo hiểm.
Tôi bước tới và nói với anh trai mình: "Anh ơi, bỏ đi."
"Có những chuyện có thể bỏ, nhưng có những chuyện không thể bỏ." Anh ấy đi vòng qua tôi rồi tiếp tục bước về phía trước.
Tôi và Bàn Tử vội vàng đi theo, tôi vô cùng lo lắng, nhưng vẫn có một tia chờ đợi, tôi hy vọng anh trai có thể tìm ra Thành Hoàng Gia đang ẩn náu trong thôn, với thân phận của Thành Hoàng Gia thì sẽ khó dùng pháp luật của bây giờ để bắt giữ hắn, n•h•ư•n•g mối thù giết cha thì cần phải tính cho ra lẽ.
Nhưng vừa đi vừa nghĩ, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì hướng anh trai tôi đang đi thực ra là hướng về nhà, Bàn Tử nói với tôi: "Diệp Tử, có phải cậu đoán sai rồi không? Cậu ta về nhà thăm nhà, cậu nói cậu ta muốn đánh nhau với Thành Hoàng Gia là sao?"
"Tốt nhất là không phải." Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ sau đó Bàn Tử lại nói: "Bàn Gia hiểu rồi, cậu ta trở về để dặn dò chuyện hậu sự!"
"Anh hai à! Anh có thể nói điều gì đó hay hơn được không?" Tôi nói với Bàn Tử.
Lúc này anh trai đã tới cửa nhà, tôi và Bàn Tử đi tới, anh ấy quay lại, tôi nhìn vào mắt anh chợt giật mình, lúc này trong mắt anh trai tràn đầy tơ máu. Đôi mắt đỏ ngầu và trông vô cùng đáng sợ, anh ấy không nhìn tôi mà nhìn Bàn Tử và nói: "Việc tiếp theo là việc gia đình, anh có thể đi rồi."
"Bàn Gia tôi chỉ xem xem, cam đoan không nói gì." Bàn Tử cười đùa nói.
"Đi!" anh trai đột nhiên cao giọng, hướng về phía Bàn Tử hét lớn.
Bàn Tử sắc mặt thay đổi, lập tức duỗi ngón tay ra nói: "Tôn Trọng Mưu, đừng có qua cầu rút ván!"
Thấy hai người này sắp đánh nhau, tôi vội vàng đẩy Bàn Tử ra nói: "Anh về trước đi! Bàn Tử, nể mặt tôi đi!"
Sau đó, Bàn Tử liền dừng tay lại, vừa đi vừa chửi: "Tôn Trọng Mưu, đừng có nghĩ ông đây sợ cậu. Ông đây nể mặt Diệp Tử! Cậu không cho tôi xem, cậu nghĩ tôi muốn xem lắm à!
"Anh nói thêm một câu nữa xem." a•n•h trai nói.
"Ông đây nói thì sao. Một câu! Một câu! Một câu!" Bàn Tử rống cổ hét lên, nói xong liền bỏ chạy, để lại bụi đất bay mịt mù trong không khí.
Sau khi Bàn Tử đi rồi, anh trai lại nhìn về phía cửa nhà tôi, hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào.
Ông nội đang hút thuốc lào trong sân.
Hút một hơi.
H•o một cái.

Bình Luận

0 Thảo luận