Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 413: Bích Họa (5)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Trần Đông Phương ở vị trí dưới cùng nên đương nhiên phải trực tiếp đối đầu. Quái thú bắt đầu hướng về phía Trần Đông Phương mà bổ nhào lên, ông ta hơi nghiêng người một tay bám lấy dây xích hai chân nhón lên lấy đà rồi một chân đạp thẳng vào đầu quái thú. Quái thú bị đạp rơi xuống dưới nước nhưng rất nhanh sau đó nó lại lần nữa lao lên giống như một đạp vừa rồi của Trần Đông Phương không làm nó hề hấn gì.
"Đây là quái vật gì vậy?" Tôi hỏi.
Khẩu súng tiểu liên được tôi buộc vào xích sắt ở ngay cạnh vị trí của Trần Đông Phương nên vào lúc mấy con quái thú đều hướng về phía ông ta xông tới, Trần Đông Phương đã túm lấy khẩu súng khai hỏa phản kích, nhả một loạt đạn lên người mấy con quái thú. Mặc dù da của quái thú cảm giác dày hơn da người rất nhiều nhưng cũng không thể nào chống lại được loạt đạn. Trần Đông Phương bắn cho bọn chúng máu thịt lẫn lộn, có ba con trực tiếp rơi ùm xuống nước chết, còn lại ba con vẫn đang ở dưới nước lộ ra ánh mắt hung ác. Thứ quái thú này cũng rất giảo hoạt, chỉ dùng ánh mắt hung dữ đầy thù hận nhìn Trần Đông Phương nhưng lại sợ khẩu súng trong tay ông ta mà không dám tiếp tục lao lên.
Đúng lúc này Bàn tử mắng một câu cho mày ăn quả mìn này, nói xong anh ta dùng răng rút chốt mìn rồi vứt nó xuống nước. Trần Đông Phương chửi một câu khốn kiếp rồi trực tiếp nép mình thật chặt vào thành giếng. Một âm thanh đinh tai nhức óc vang từ dưới mặt nước lên kèm theo một lượng nước lớn văng tung tóe lên mặt và người tôi, âm thanh đó khiến cả người tôi trở nên choáng váng.
"Bàn tử anh bị điên hả!" Tôi mắng Bàn tử. Nói xong tôi có cảm giác như mình không nghe thấy gì nữa, giống như hai tai đã bị điếc rồi.
"Bất cẩn quá, tôi quên mất, nhưng không sao, thứ súc sinh đã bị nổ tan xác rồi!" Bàn tử ha ha cười lớn. Anh ta vừa nói vậy tôi liền nhìn xuống mặt nước, quả thực năm sáu con quái thú con nào con nấy nổi phềnh bụng dập dềnh trên mặt nước sau đó bị liền bị dòng nước cuốn đi mất dạng.
"Anh đúng là bị thần kinh rồi, muốn hại chết chúng tôi hay sao?" Tôi lại mắng Bàn tử. Ở cái khoảng cách thế này cũng may là có nước phía dưới chứ nếu không quả mìn đó sẽ nổ chúng tôi không biết thành hình gì.
Bàn tử cười ngượng rồi nói: "Nhưng đều không sao mà phải không? Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuống nước lần nữa chứ?"
"Lại đi cùng cậu đi thử mở cửa sinh hả? Lần này mở sai ai biết được sẽ có thứ gì nữa xuất hiện. Tôi nói này Bàn tử, cậu làm việc cẩn thận chút được không?" Cả người Trần Đông Phương ướt sũng vì bị nước bắn lên nói với Bàn tử.
"Mọi người đừng có gấp gáp xuống đó, mau nhìn thứ này trước đi, nội dung trong các bức tranh này có nói về lai lịch của hai con rồng, xem rồi mới thấy lời Quỷ Thợ May toàn là lời nói dối." Tôi nói với bọn họ.
Nghe tôi nói vậy Bàn tử và Lý Thanh cách tôi gần hơn bắt đầu nhìn kỹ lên tường. Bàn tử chửi thề một câu rồi chăm chú nhìn. Trần Đông Phương nhảy lên lưng Bàn tử bắt đầu nghiên cứu bức tranh. Xem xong nội dung, ánh mắt mấy người đó bỗng trở nên rất kỳ lạ. Tôi tò mò hỏi: "Xem xong rồi chứ, có phát hiện gì mới không?"
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Xem ra Quỷ Thợ May và đám bóng đen của ông ta đều có lai lịch. Lý Thanh, có cách nào cạo tiếp không?"
Lý Thanh nghiên cứu thành giếng một chút, gật đầu sau đó buông một tay khỏi xích sắt cầm con dao ngắn găm vào khe đá rồi từ từ trèo men qua. Người có công phu trong người đúng là khác hẳn, anh ta bám dính vào tường như một con nhện, động tác rất nhanh nhẹn đã cạo sạch rong rêu đang che lấp bức tranh. Lúc Lý Thanh quay lại chỗ cũ thì phát hiện dưới bức tranh cuối cùng tôi cạo còn rất nhiều bức khác, chắc chắn đều ghi lại những sự kiện đã xảy ra năm đó. Tôi không dám bỏ lỡ một giây phút nào lập tức xem chăm chú.
Nội dung bức tranh phía trên là một trận chiến, bóng đen hình người đã giết chết một con rồng, giết hại rất nhiều binh sĩ của Lưu Bá Ôn, có vẻ như đang muốn tranh giành thứ gì đó. Bức tranh tiếp theo vẫn là về cuộc chiến nhưng lần này không phải là một bên chiếm ưu thế chém giết nữa. Lưu Bá Ôn lần này đã đem theo một nhóm người tham gia trận đánh, không phải binh sĩ mà là một nhóm đạo sĩ và hòa thượng. Nhìn cảnh này giống như trong một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp khi lục đại môn phái mang người đến bao vây đỉnh Quang Minh, mà theo nội dung bức tranh phía Lưu Bá Ôn lãnh đạo đang chiếm ưu thế.
"Đây là người của Ngọc Hoàng đạo, mấy người này đều đúng, đây là trang phục của Ngọc Hoàng đạo." Bàn tử nói như đinh đóng cột.
"Anh không nhìn nhầm chứ?" Trần Đông Phương hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận