Vừa nghe đến đây tôi liền nghĩ rằng người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nên tôi nhanh chóng giơ tay lên nói: "Được rồi, bà cô ơi, cô cứ xem những gì tôi nói lúc này là đánh rắm đi, đừng để bụng. Cái miệng này của tôi hay nói bậy nói bạ, cô đừng chấp nhất tôi nhé."
Nói xong, tôi tát nhẹ vào miệng mình, cười nói: "Tao bảo mày nói bậy! Chọc giận chị Liễu xinh đẹp rồi nè?"
Liễu Thanh Từ cười ha hả nói: "Vậy thì còn được."
Tiếp theo, cô ta nói: "Thật ra cậu đã đoán ra tôi chính là hậu duệ của gia tộc gặp khó khăn năm đó, nhưng dòng máu của tôi không chính thống. Cha tôi năm đó đến Tây Tạng gia nhập đội và gặp mẹ tôi, sau đó có tôi, sau đó khi phần tử trí thức trở về thành phố, cha tôi cũng quay về và bỏ rơi mẹ tôi, cậu nghĩ xem nếu ông ta biết con gái mình xinh đẹp như vậy, ông ta có hối hận khi bỏ rơi mẹ con chúng tôi không?
"Có chuyện như vậy sao?" Tôi thắc mắc. Thực ra tôi cũng nghi ngờ Liễu Thanh Từ là người theo đạo Lạt Ma, nhưng cô ấy có khuôn mặt chuẩn người hán nên tôi không chắc chắn về phán đoán của mình. Nếu theo những gì cô ta nói, cô ta là một đứa trẻ lai giữa người Tây Tạng và người Hán, nhưng khuôn mặt của cô ấy gần giống người Hán hơn, nghĩa là cô ấy được thừa hưởng nhiều hơn từ cha mình.
"Điều này không quan trọng. Điều quan trọng là cha tôi là một người rất thông minh, và tôi được thừa hưởng trí tuệ của ông ấy. Vì vậy tôi nên cảm ơn ông ấy mới đúng." Cô ấy cười và nói.
Tôi muốn nói, nhưng cô ta xua tay ngăn tôi lại: "Lúc tôi 16 tuổi, nếu cậu an ủi tôi, tôi sẽ rất cảm động, nói không chừng tôi sẽ lấy thân báo đáp, nhưng bây giờ, cậu nên giữ lại sự dịu dàng của cậu để đối xử với bạn gái của mình đi. Trời cũng sắp sáng rồi, mau nói chuyện chính nào."
Tôi gật đầu, lại nhìn Liễu Thanh Từ, lại thấy có điều gì đó khác, nhưng cô ta mỉm cười và nói những điều tiếp theo.
----Thực ra không có thông tin chi tiết về những gì đã xảy ra hồi đó. Ban đầu, vị chỉ huy Lạt Ma có kế hoạch xâm lấn trung thổ, nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh của các tu sĩ ở trung thổ, đặc biệt là sức mạnh của Lưu Bá Ôn và Ngọc Hoàng Đạo, nên họ đã từ bỏ ý định, không những không có ý định nhúng tay vào trung thổ mà cả Thiên Thủ Quan m mà họ tôn thờ như một vị thần cũng bị thương và quay trở về Tây Tạng, phải bế quan ba năm mới xuất quan.
Vì sự xuất hiện của Thiên Thủ Quan m, các Lạt Ma không còn là người cai trị Tây Tạng nữa, mà Thiên Thủ Quan m mới là vị lãnh đạo tinh thần thực sự trong lòng người Tây Tạng. Cái người được người dân Tây Tạng tôn thờ như một ánh sáng hiếm hoi trong trăm năm qua, cũng bị Thiên Thủ Quan m làm lu mờ. Sau đó cho dù là trung thổ hay Tây Tạng đều rơi vào sự bình yên, nhưng 10 năm sau, Thiên Thủ Quan m đột nhiên sử dụng sức ảnh hưởng của mình, làm một việc cực kỳ tốn công sức và tiền bạc.
Việc này chính là xây một cái thang lên núi tuyết.
Các bậc thang được lát bằng đá xanh, cho nên người Tây Tạng phải vận chuyển đá xanh từ đất liền đến Tây Tạng, rồi chở từng mảnh lên núi tuyết, sau đó động thổ trên núi tuyết để xây dựng bậc thang lên trời.
Trên thực tế, công trình này có thể nói là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng do đức tin sùng đạo của người dân, mặc dù hơn một nửa số người Tây Tạng bị thương chết, nhưng họ vẫn dùng sự kiên trì ngoan cường của mình và dành 13 năm để xây dựng bậc thang lên trời. Theo truyền thuyết, những bậc thang lên trời này cao chót vót đến nỗi nếu đứng trên đó, cậu gần như có thể dùng tay hái được những vì sao.
Sau khi bậc thang lên trời được xây dựng, Thiên Thủ Quan m đã giảng bài pháp cuối cùng cho các Lạt Ma, rồi một mình đi lên bậc thang lên trời. Theo truyền thuyết bậc thang lên trời này rất cao, người xưa rất thích dùng những từ ngữ khoa trương để nói một việc gì đó, nhưng sự thật không thể phủ nhận, bậc thang này rất cao, người bình thường leo lên đó sẽ chết vì thiếu oxy. Trên thực tế, hầu hết người dân Tây Tạng thiệt mạng hoặc bị thương là do ngạt thở ở độ cao.
Sau khi Thiên Thủ Quan m leo lên các bậc thang lên trời, các Lạt Ma đều biết rằng bà sẽ làm gì, bà hạ giới để tiêu diệt ma quỷ, nay đám ma quỷ đã được tiêu diệt. Cho nên Thiên Thủ Quan m sẽ về trời, bà cho xây dựng bậc thang này để lên trời, cái tên đã nói lên tất cả, bà muốn lên trời, bà và mặt trời ở cạnh nhau.
Các Lạt Ma có cảm xúc lẫn lộn với bà. Họ cần bà và sợ bà, nhưng họ cũng muốn bà đi, bà đến để chứng minh sự tồn tại của thần, xác nhận họ chỉ là sứ giả của các vị thần, nhưng nếu bà không đi, người dân Tây Tạng chỉ tin mình bà và nghe theo bà. Chỉ khi bà rời đi thì Tây Tạng mới trở lại như trước và các Lạt Ma sẽ lại trở thành người thống trị nơi này.
Cho nên hàng ngàn Lạt Ma cầu phúc cho bà đến.
Khi bà rời đi, cũng có hàng ngàn Lạt Ma đưa tiễn.
Tuy nhiên, mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận