Tôi há to miệng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn không cách nào diễn tả được bằng lời. Tôi sửng sốt, đột nhiên muốn tát vào mặt mình một cái. Thì ra Bàn Tử mộng du quỳ xuống, nằm mơ thấy có người muốn giết tôi, anh ta quỳ xuống cầu xin đổi mạng cho tôi?
Vậy mà tôi lại nghi ngờ anh ấy vì chứng mộng du của anh ấy, và sự nghi ngờ này xém chút nữa đã giết chết anh ấy!
"Cậu sao vậy? Cũng mơ giấc mơ này sao?" Bàn Tử hỏi.
"Không, anh bị ngốc à? Nếu người đó thực sự muốn giết tôi, anh quỳ xuống thì họ sẽ không giết tôi sao?" Tôi rặn ra một nụ cười.
"Muốn trách thì trách giấc mơ quá chân thực, cậu nói như không nói vậy. Bàn gia đây biết là vô dụng, nhưng nếu tôi không quỳ xuống, hắn sẽ lập tức giết chết cậu, tâm trạng lúc đó làm gì còn nghĩ được nhiều chuyện nữa chứ?" Bàn Tử nói.
"Vậy nếu những chuyện trong mơ trở thành sự thật, anh sẽ làm sao?" tôi hỏi.
"Tôi còn có thể làm gì nữa? Nhưng đa số sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tôi nói cho cậu biết Diệp Tử. Nguyên nhân chủ yếu là vì Bàn gia tôi, hai ngày nay quá sợ cô gái Liễu Thanh Từ này. Bàn gia tôi không phải chiến sĩ bảo vệ đạo, tôi biết trong lòng cậu có Hàn Tuyết, bởi vì chuyện của Thiên Thủ Quán m trong lòng cậu có cái gai, Liễu Thanh Từ lại dâng tận miệng như vậy, như một báu vật. Đổi lại là Bàn gia tôi cũng khó mà từ chối, nhưng thân phận của cậu quá đặc biệt, Bàn gia tôi mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi phát hiện Liễu Thanh Từ này ngoài có ý đồ với cậu, thì không có lý do gì lại thích cậu như vậy. Chuyện này không như bình thường chắc chắn có gì đó, trong lòng tôi sợ hãi vô cùng!" Bàn Tử nói!
"Có ý đồ với tôi còn sai sao?" Tôi cười.
"Sai thì không phải. Bạch Cốt Tinh cũng có ý với Đường Tam Tạng đó, có sai không? Rốt cuộc vấn đề là cô ta muốn gì ở cậu? Lỡ như cô ta ăn thịt cậu thì sao?" Bàn Tử nói.
"Không sao, tôi đã tính toán rồi. Thực ra những gì anh nói tôi hiểu rõ." Tôi vỗ vỗ vào vai Bàn Tử nói, ai biết dưới cái vỗ nhẹ này, cánh tay của tôi phát ra tiếng lách cách, khiến tôi cười toe toét. Tôi liền hỏi: "Vậy là anh nằm mơ thấy người muốn giết tôi là Liễu Thanh Từ?"
"Không phải, lúc tôi nằm mơ thấy người này muốn giết cậu, tôi đoán không ra là ai." Bàn Tử nói.
Lúc này Trần Đông Phương cùng anh trai tôi quay lại, nhìn thấy anh trai tôi, anh ta lẩm bẩm: "Không phải chứ? Thật sự đến sao?"
"Người mà anh mơ thấy giết tôi, đừng nói là anh trai tôi nha?" Tôi ngạc nhiên nói.
Bàn Tử gãi đầu nói: "Có lẽ Bàn gia tôi bị những lời nói của Quỷ Thợ May làm căng thẳng, không sao. Nhưng nói này, Tôn Trọng Mưu không phải đi theo Lục gia đến Ngọc Hoàng Đạo rồi sao? Sao lại đến đây?"
"Tối hôm qua anh ấy tới vào thời điểm mấu chốt, nếu anh ấy không tới, tôi chắc đã trở thành món ngon trong bụng sói rồi." Tôi nói.
Vừa nói, anh trai đã đi đến chỗ chúng tôi, Trần Đông Phương nhìn tôi, rồi nhìn anh trai, cười nói: "Hai anh em đã lâu không gặp, nói chuyện với nhau đi. Bàn Tử, cậu đi với tôi qua kia nấu cơm nhé."
Bàn Tử đứng dậy đi theo Trần Đông Phương sang một bên, còn anh trai ngồi bên cạnh lấy ra một cái bánh quy, im lặng ăn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền nở nụ cười và hỏi : "anh à, sao anh đến đây rồi? "
"Lục Gia biết em ở đây, sợ em gặp nguy hiểm nên bảo anh đến tìm mọi người." Anh trai nói.
Tôi nhìn con dao trên lưng anh trai và hỏi: "Anh đã học kiếm thuật với Lục gia rồi hả?"
"Ừ, chơi thử xem sao." Anh trai nói.
Khi nói đến đây, tôi đột nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào. Tôi và anh trai luôn như vậy, mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ rất phấn khích, nhưng ngay khi bắt đầu nói chuyện, tôi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Một lúc sau, anh trai mới nói: "Anh nghe Trần Đông Phương nói giữa em và người phụ nữ đó đã xảy ra chuyện gì đó."
Tôi đỏ mặt, anh trai tôi đột nhiên nhắc đến chủ đề này, tôi không biết nên nói thế nào, cuối cùng gãi đầu nói: "Chuyện này, tất cả chỉ là trùng hợp thôi."
"Cô ấy không thích hợp với em." Anh trai nói thẳng, nhưng sau khi nói xong, anh ấy nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng em thích là được. Xét về độ nữ tính, cô ấy quả thực tốt hơn những người phụ nữ khác rất nhiều."
"Anh ơi, anh không biết cô ấy có vấn đề gì sao?" Tôi nhìn anh trai và nói, chúng tôi luôn nghi ngờ mục đích của Liễu Thanh Từ, nhưng anh trai dường như không muốn nhắc đến điều này.
"Chỉ là một người phụ nữ thôi, có thể gây ra rắc rối gì chứ, hiện tại cô ta lại là người phụ nữ của em." anh trai nói.
Anh trai thật sự ăn nói thô lỗ, nên tôi cười nói: "Anh nói vậy cũng đúng. Đúng rồi anh à, lần này đi Ngọc Hoàng Đạo anh có thu hoạch được gì không?"
Anh trai lắc đầu nói: "Người của Ngọc Hoàng Đạo rất lợi hại, anh đánh giá thấp bọn họ rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận