Lúc cha tôi Diệp Thiên Hoa được thả ra, ông ấy nói với A: "Giờ bảo những người khác lùi về sau, lập tức chạy đi không được ngoảnh đầu lại, nếu cái thứ đó lại xuất hiện thì ai cũng không thoát được đâu!"
A gật đầu, vào lúc này ông ta cũng chỉ biết tin lời cha tôi. Chỉ thấy cha tôi lắc mình thoát cái đã tới giữa cái ao, ông ấy không ngừng thoăn thoắt đạp trên mặt nước, lúc này bọn họ mới tận mắt chứng kiến tài năng của Hà Nam vương. Bước chân c•ủ•a cha tôi đạp lên nước giống như chuồn chuồn chạm vào nước vậy, như trong truyền thuyết thì là thuật khinh công trên mặt nước. Cha tôi vặn mình cả người nhảy lên cái bia đá đầu rồng, quỳ trước bia đá không ngừng đập đầu như đang cầu khẩn điều gì đó.
Cùng lúc này A cùng Trần Đông Phương còn c•ó Đường Nhân Kiệt ba người đã chạy tới bên cạnh người đàn ông trung niên mập mạp. A trực tiếp dí súng vào đầu người đàn ông đó nói: "Lệnh cho người của anh lui ra."
Người đàn ông đó phẫn nộ hét lên: "Các người định làm gì? Tạo phản rồi!"
"Nói thêm câu nữa tôi lập tức nổ súng, mau ra lệnh." A nói.
Người đàn ông hơi mập nhìn thấy tảng đá khắc hình rồng rất to đang rơi xuống, thực ra binh sĩ lúc này cũng đang đợi lệnh của anh ta, anh ta cũng chỉ bất lực ra lệnh lùi về sau. Đợi binh lính đều đã lui ra hết, Trần Đông Phương nhìn thấy tảng đá lớn đó đã gần như rơi xuống đầu cha tôi Diệp Thiên Hoa rồi, nhưng cha tôi vẫn quỳ ở đó khấu đầu, trên trán ông ấy hình như có máu nhỏ xuống, Trần Đông Phương vội hét lên: "Anh Thiên Hoa, mau rút lui."
"Anh không sao, mọi người ra trước đi." Cha tôi nói.
Lúc này A và Đường Nhân Kiệt đều lôi Trần Đông Phương, Trần Đông Phương cũng chỉ đành bất lực bị kéo đi. Ra khỏi cánh cửa đá, lúc tất cả mọi người đều nghĩ cha tôi đã bị đá trong đó đè chết thì ông ấy lộn người lăn từ bên trong ra.
Đây chính là kế hoạch A mà lúc đó Bàn tử muốn dò hỏi tìm hiểu kết quả suýt thì rước họa vào người. Trần Đông Phương nói tới đây thì im lặng. Tôi hỏi: "Vậy còn sau đó thì sao?"
Trần Đông Phương châm một điếu thuốc nói: "Sau khi ra khỏi đó cha cháu bị bắt lại. Theo lời A nói thì bên trên rất phản cảm đối với n•h•ữ•n•g chuyện đạo giáo thần bí, cho nên người bị lộ thân phận như anh ấy chỉ còn con đường chết, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì cha cháu chỉ bị nhốt một tháng đã được thả ra. Mấy người chúng tôi từ khi sống sót thoát ra được đã phải ký không biết bao nhiêu bản hợp đồng bảo mật, thậm chí còn bị thẩm tra nửa năm mới được thả ra ngoài. Sau khi được thả chúng tôi đã không còn thân phận quân nhân ban đầu nữa. Sau này chú gặp lại A rồi ra nhập đội ngũ của ông ấy. Lúc đầu chú cũng nghĩ tới Đường Nhân Kiệt, nhưng A lấy lý do cậu ta là người quá thực dụng mà từ chối mời cậu ta ra nhập. Cũng từ lúc chuyện đó xảy ra A bắt đầu đi sâu điều tra cha cháu, nhưng cha cháu sau khi về đây vài năm thì lại chết một cách thần bí. Mọi chuyện tới đây gần như đã đứt đoạn, ý bên trên là dừng chuyện này lại cho đến khi anh trai cháu đột nhiên xuất hiện, Lưu lão bắt đầu điên cuồng hành động. Không một ai biết rốt cuộc năm đó cha cháu trước khi chết đã giao cho Đường Nhân Kiệt thứ gì, nhưng lần này Lưu lão dường như đã có sự chuẩn bị."
Bàn tử nghe xong hừ lạnh một tiếng nhìn Trần Đông Phương hỏi: "Vậy cái người tên A trong lời của ông có biết Trần gia các người có mối liên quan đến bia đá đầu rồng không?"
Trần Đông Phương gật đầu đáp: "Biết, nhiều năm như vậy người ông ta tin tưởng nhất luôn là tôi, phòng bị nhất cũng là tôi. Thậm chí những năm này số lần tôi về quê rất ít, lưu lại trong thôn nhiều nhất cũng chỉ có hai ngày chính là lúc cha tôi mất, nhưng dường như ông ta vẫn không tin tưởng tôi hoàn toàn. Đây cũng chính là lý do tôi không muốn can thiệp dính líu quá sâu vào chuyện này."
"Đường Nhân Kiệt lấy việc điều tra cha của Diệp tử chứng minh lòng trung thành, tôi thấy ông cũng lấy vụ bia đá đầu rồng của Trần gia các người ra để chứng minh?" Bàn tử tiếp tục cười lạnh. Anh ta trước nay vẫn không hề tin tưởng Trần Đông Phương, đối với anh ta Trần Đông Phương còn khó nói chuyện hơn cả Đường Nhân Kiệt.
Trần Đông Phương nhìn Bàn tử, dường như không để ý đến sự thù địch của Bàn tử nói: "Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Trong chuyện này A khác với những người khác, cậu tin cũng được không tin cũng được."
Nói xong Trần Đông Phương đứng dậy nhìn anh trai tôi hỏi: "Không sao chứ?"
Lúc Trần Đông Phương kể được một nửa thì anh trai tôi đã tỉnh lại, anh ấy gật đầu nói: "Không sao."
"Tôi sớm đoán được thân phận của ông nội Diệp tử. Quỷ đạo trong truyền thuyết giết người không chớp mắt, là một môn phái đi ngược lại với luân thường đạo lý của trời đất, nhưng anh Thiên Hoa cũng là người của Quỷ đạo cho nên tôi không tin người của môn phái này không có nhân tính. Chuyện năm đó nhất định còn có bí mật ẩn giấu, thực tế tôi có thể nói cho mọi người sự thật, bởi vì anh Thiên Hoa sau khi mọi chuyện xảy ra vẫn âm thầm dính líu đến cho nên kỳ phía trên đã hạ lệnh phải trừ khử anh ấy. Nếu ông nội Diệp tử không giết anh ấy thì anh ấy cũng không có đường sống." Trần Đông Phương nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận