Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 362: Điều Kiện Quay Về (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Ban nãy có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc, bề ngoài của con thuyền đánh cá này tuy có một tầng sắt dày cộp, nhưng nếu như xảy ra va chạm với quan tài thật thì kết quả cũng chưa chắc chắn, nhưng cái kiểu lao đến ào ào đó vẫn khiến tim người ta đập thình thịch, cho nên một cái quỳ phục trong thời điểm quan trọng của Quỷ Nước trẻ tuổi này khiến qua tài tách ra tránh được va chạm, một đòn này đủ để làm khiếp sợ tất cả mọi người.
Về điểm này, Bàn Tử không làm được, Lý Thanh biết R tốc biến không làm được, Trần Đông Phương từ trước đến giờ chưa từng thể hiện thực lực thật sự cũng không làm được, còn tôi à? Thế thì chắc chắn là không làm được rồi, tôi nhìn Trần Đông Phương một cái, không thể không khâm phục phán đoán nhiều lúc của Trần Đông Phương, hoặc dùng câu nói của Bàn Tử cũng có thể giải thích được, có kỹ năng chuyên môn, chuyện xảy ra ở dưới nước, thì Quỷ Nước của nhất môn Tôn gia là có quyền lên tiếng nhất.
Cho nên thanh niên này hô dừng thuyền một cái, Tôn Liên Thành gần nhân lập tức ra lệnh ngay cho lão lái tàu, ông lão kia cũng lập tức chấp hành, con thuyền chưa tiến về phía trước được bao xa thì liền dừng lại.
Sau khi dừng lại, người trẻ tuổi này đi đến chỗ đuôi thuyền, ngàn cỗ quan tài ban nãy mới chạy nhanh như bay bây giờ đang ở phía sau lưng chúng tôi, còn người thanh niên này thì đi qua đó, lại một lần nữa quỳ bái ngàn cỗ quan tài đó, thi hành đại lễ ba vái chín dập đầu, xong xuôi tất cả thì cậu ta đi đến bên cạnh chúng tôi rồi nói: "Đây là lời cảnh cáo của Long Vương gia, Long Vương gia không hoan nghênh người này, bây giờ chúng ta bắt buộc phải quay về, ngay bây giờ!"
Lúc cậu ta nói Long Vương gia không hoan nghênh người này, thì ngón tay chỉ chỉ về phía tôi.
Lúc nãy anh ta cũng từng nói một câu như vậy, tôi còn có thể mắng lại anh ta một câu là đồ thần kinh, nhưng lần này tôi có mở miệng ra cũng không nói gì được, kìm nén cả buổi, tôi bèn ậm ừ ra được một câu: "Tôi đã làm gì đâu chứ?"
"Cậu chẳng làm gì cả, nhưng mà Long Vương gia không hoan nghênh cậu, chuyện xảy ra ban nãy mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, đó chỉ là báo hiệu của Long Vương gia thôi, nếu như chúng ta vẫn cứ muốn dắt theo người này đi đến chỗ đó, lửa giận của Long Vương gia sẽ nuốt chửng chúng ta." Người thanh niên nói.
"Tôi bảo chứ đây liệu có phải là vở kịch mà cậu với Tôn Liên Thành làm đạo diễn không vậy? Thật ra hai người các người căn bản không hề muốn đi đến nơi đó, là Lý Thanh ép các người đến đây, cho nên mới dùng chiêu này để khiến chúng tôi quay về hả?" Bàn Tử thấy không vừa mắt, bước tới nhìn cậu thanh niên này rồi nói.
"Anh dạy tôi thử xem, làm thế nào để sắp xếp ngàn cỗ quan tài trên mặt nước đây, rồi lại khiến thiên quan chìm xuống?" Người thanh niên phản bác lại Bàn Tử.
"Nếu Bàn gia tôi mà biết, thì còn nói cậu là đạo diễn sao?" Bàn gia đương nhiên là sẽ không lép vế về vấn đề đấu võ mồm rồi, anh ta cãi chày cãi cối cũng vô cùng ấu trĩ, lúc này, Trần Đông Phương bước đến, ông ta vỗ vỗ lên vai Bàn Tử, Bàn Tử trừng mắt với ông ấy một cái, nói: "Trần Đông Phương, sao thế? Lại bảo Bàn gia tôi im miệng à? Tôi nói cho ông biết nhé, ông mà còn như vậy nữa, sớm muộn gì cũng chết trong tay Tôn Liên Thành thôi. Không tin thì chúng ta cứ chờ xem."
"Cậu bình tĩnh chút đi, ít nhất thì cậu ta cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, tôi nói một câu thôi, giả sử như bây giờ mấy quan tài kia lại một lần nữa kéo đến, Lưu Thiên Tứ cậu có thể bảo vệ chúng tôi được như cậu ta, cậu nói gì, tôi nghe nấy, ai không nghe thì tôi giết người đó, nếu như không thể, thì bây giờ cậu im miệng đi!" Trần Đông Phương trừng mắt với Bàn Tử rồi nói.
Câu nói này vừa thốt ra, cho dù Bàn Tử có làm càn làm bậy cỡ nào cũng không nói gì được, cậu làm được thì cậu lên đi, không làm được thì đừng lên tiếng, câu nói này nói ra quả thật là không cho người ta bất kì cơ hội phản bác nào, Bàn Tử giận đỏ mặt tía tai im thin thít, tôi biết tính anh ta cứng đầu, nói không chừng còn có thể lật mặt với Trần Đông Phương thật, tôi vội vàng kéo Bàn Tử qua, nói với anh ấy: "Bàn Tử, trước tiên đừng kích động, đợi chút nữa hẵng nói."
Kể ra thì cũng lạ, Bàn Tử là một người bất kể là đối với ai, nói một câu nghe không lọt thôi là nổi khùng lên, nhưng người làm dịu cơn nổi đóa của anh ta thường là tôi, tôi cho rằng điều này là do lần nào tôi cũng đều cho anh ấy một con đường lui vừa phải, hoặc có lẽ trong đám người này, tôi là người bạn bè duy nhất của Bàn Tử, quả thật, sau khi tôi nói xong câu nói đó, Bàn Tử chỉ làu bàu một câu là bán đồ cho người ta còn giúp người ta trả tiền, thì không còn nói thêm gì nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận