Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 666: Một Người Muốn Chết (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi hít lấy một hơi thật sâu, đến khi sức mạnh này tràn ngập khắp cơ thể của tôi từ trên xuống dưới, Bàn Tử với Trần Đông Phương muốn kéo tôi lại, nhưng đã kéo không được nữa, một chân của tôi đạp vào trong nước, trong mắt tôi chỉ có Quỷ Thợ May.
"Ngươi bây giờ, vẫn chưa phải là đối thủ của ta." Quỷ Thợ May quay người lại nhìn tôi rồi nói.
"Phải thì sao? Không phải thì sao?" Tôi xông về phía hắn, sau đó đấm một đấm ra, cái đấm này, tôi cảm giác như mình có thể ngay lập tức hỗn thiên diệt địa.
Quỷ Thợ May nhẹ nhàng lách người qua, né được một cú đấm này của tôi, sau đó một chân đạp lên trên ngực tôi. Cú đạp này, giống như là đem một tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân tấn lên trên ngực tôi vậy, từ khi có hoàng phù của Bàn Tử, mỗi lần chỉ cần tôi thắp hồn đăng lên, thì chắc chắn là đánh đâu thắng đó.
Có điều đó là do tôi chưa gặp phải đối thủ thật sự, tôi cho rằng có lẽ tôi sẽ dốc sức đánh một trận với Quỷ Thợ May, nhưng không ngờ một cú đạp này của hắn đã đá gãy xương sườn của tôi, khiến tôi không thể nào bò dậy từ dưới nước được.
Quỷ Thợ May nhìn tôi một cách lạnh lùng rồi nói: "Nhận lấy một kiếm cuối cùng của hắn, là đã đủ thể hiện sự tôn trọng với hắn rồi, đợi khi ngươi thắp hồn đăng lên thì sẽ hiểu, thế giới ở trên trời, nhân gian tuyệt đối không thể sánh được, những võ phu ở dưới đất, chẳng qua chỉ là kiến cỏ mà thôi."
Quỷ Thợ May nói xong thì quay người rời đi, tôi muốn đứng dậy, nhưng phát hiện sau khi ăn một cú đạp của hắn, ngay cả sức lực để đứng dậy tôi cũng không có nữa, cuối cùng thì Bàn Tử, Trần Đông Phương với Lý Thanh, mấy người bọn họ lội xuống nước kéo tôi lên.
Cũng ngay vào lúc này, tôi nhìn thấy mẹ tôi không biết từ khi nào đã chạy đến đây, bà ấy nhảy lên một chiếc thuyền ở trên bờ, rồi chèo chiếc thuyền về phía Mười hai hang quỷ, bà ấy trèo lên trên hang quỷ, cõng lấy thi thể của chú Trụ Tử lên trên lưng, sau đó lại một lần nữa chèo thuyền ngược vào bờ.
"Mẹ." Tôi khẽ gọi.
Mẹ tôi không rơi giọt nước mắt nào, bà mấy khẽ gật đầu với tôi rồi nói: "Đi thôi, về nhà."
Về đến nhà, Hàn Tuyết vừa nhìn thấy bộ dạng này thì liền vội vàng chạy đến dìu lấy tôi, tôi lắc đầu rồi nói: "Anh không sao."
__Mẹ tôi lấy một chậu nước, lau sạch vết máu trên người của chú Trụ Tử, chúng tôi không bước lên giúp đỡ, mà cứ đứng nhìn như vậy, nhìn gương mặt của chú Trụ Tử yên bình giống như là đang ngủ, tôi nhất thời có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu, tôi nhớ đến chú Trụ Tử đã chăm sóc gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ cho đến lớn.
Tôi nghĩ đến những lời trách móc của những người dân trong thôn trong nhiều năm như vậy.
Tôi nhớ đến lúc hai người họ ở với nhau, tôi đột nhiên hiểu ra, có lẽ thân phận thật sự của chú Trụ Tử, mẹ tôi đã biết lâu rồi.
Cuối cùng, sau khi mẹ tôi sắp xếp lại di ảnh của chú Trụ Tử thì nói với tôi: "Diệp Tử, lúc trước mẹ nói đùa với ông ấy, nói ông ấy cứ xem con như là con trai mình, thế thì sau này ông ấy có chết, thì bảo con khiêng quan tài cho ông ấy. Bây giờ ông ấy đã đi rồi, con đưa ông ấy đi mai táng đi."
Tôi khẽ gật đầu, gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thanh Sơn, ông ấy vừa nghe tin chú Trụ Tử không còn nữa, thì vội vội vàng vàng chạy qua, sau khi đến nhà rồi nhìn thấy tình hình, tôi biết là ông ấy rất muốn biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không hỏi, mà chỉ lặng lẽ gọi mấy người đi mua một chiếc quan tài về đây, sau đó thì nhập liệm.
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi báo tin buồn như bình thường, chôn chú Trụ Tử ở chỗ bãi bồi bên sông, đây là mảnh đất mà Bàn Tử đã xem cho, theo như lời Bàn Tử nói, chỗ này phong thủy không tốt, nhưng có thể để cho chú Trụ Tử nhìn thấy chúng ta, trông coi Mười hai hang quỷ.
__Sau khi an táng chú Trụ Tử xong xuôi, mẹ tôi vẫn nấu cơm nấu nước như bình thường, nhưng chúng tôi chẳng ai có tâm trạng để mà ăn cơm, ngoài nỗi buồn vì chú Trụ Tử đột nhiên rời bỏ thế giới này ra, vẫn còn một cuộc tranh đấu liên quan đến Long nguyên vào tối nay nữa, lần này chúng tôi đã tự mình trải nghiệm được sự đáng sợ của Quỷ Thợ May.
Sức chiến đấu mà chú Trụ Tử thể hiện ra, đã vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi rồi, ba kiếm đó so với anh trai tôi, so với Trần Đông Phương đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều, nhưng dưới tay Quỷ Thợ May thì chú ấy căn bản là không có bất cứ con đường nào để đánh trả.
Quỷ Thợ May nhận lấy một kiếm cuối cùng kia cũng chỉ là thể hiện sự tôn trọng với một người chắc chắn sẽ chết thôi, thế thì tối nay, chỉ dựa vào mấy người chúng tôi, lấy gì mà tranh với Quỷ Thợ May đây?
Nhưng nếu như không đấu tranh, thế thì chẳng phải chú Trụ Tử đã chết oan rồi sao?
Làm sao mà chúng tôi có thể cam tâm cho được?
Thật ra cho đến giờ, liên quan đến những chuyện tôi trải qua trong khoảng thời gian gần đây, có nhiều lúc tôi vẫn cảm thấy là một mớ hỗn độn, một năm trở lại đây, tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, đã gặp rất nhiều người mà trước đây có nghĩ tôi cũng không dám nghĩ tới, tôi đã biết núi Côn Luân không chỉ là một ngọn núi, ở trong núi còn có Đạo Ngọc Hoàng, tôi đã biết gia tộc Hiên Viên thật sự có tồn tại.
Tôi biết bản thân mình là một người đến từ một thế giới khác.
Nhưng họ phải làm gì, muốn làm gì, căn bản là tôi không biết gì hết.
Đạo Ngọc Hoàng và gia tộc Hiên Viên cơ bản là không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ, tôi biết, thật ra đối với họ mà nói, suy cho cùng, chẳng qua đây là chuyện giữa tôi và Quỷ Thợ May mà thôi.
Quỷ Thợ May muốn giết tôi.
Tôi thì muốn sống.
Tôi buông đũa xuống, nói với Bàn Tử: "Thắp hồn đăng lên đi."

Bình Luận

0 Thảo luận