Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Thanh niên đi tới vùng quê khám phá cũng tốt, nhà cháu cũng ở trong thôn đó phải không?" Dì lớn của Hàn Tuyết hỏi.
Thực ra tôi cảm thấy đại gia đình Hàn Tuyết đều ở đây là biết không thể trốn tránh được rồi. Đương nhiên trong cái cuộc gặp gỡ này chắc chắn phải có kẻ hát người xướng người đóng vai thiện kẻ đóng vai ác. Dì lớn của Hàn Tuyết chắc đang đóng vai ác, vấn đề bà ấy hỏi đều như viên đạn bọc đường nhưng thực ra cũng không đến nỗi quá đáng, đã khá hơn rất nhiều so với dự cảm của tôi rồi.
Tôi gật đầu đáp: "Lúc đó ông nội cháu đã lớn tuổi, một mình mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, vừa hay lại có cơ hội về quê phục vụ nên cháu về."
Dì lớn của Hàn Tuyết nhìn tôi một cái rồi nói: "Ừ, người trẻ tuổi có hiếu là tốt. Nhưng cháu chưa từng nghĩ qua sao? Phải biết nhà chúng tôi chỉ có mỗi mình nha đầu này, không thể cứ để nó ở đó mãi."
"Trước mắt thì chưa sắp xếp được bởi gần đây việc tương đối nhiều." Tôi cười gượng.
"Mẹ, cần gì phải khách sáo với tiểu tử này? Anh ta như nào con đều nghe nói rồi, không phải chúng ta đã thương lượng từ trước là trực tiếp nói thẳng anh ta không xứng với chị con sao? Thật là, có gì đâu mà cứ phải vòng vo." Lúc này một thằng nhóc ngồi bên cạnh dì lớn Hàn Tuyết bất ngờ nói.
"Khải Khải, đừng có ăn nói linh tinh." Hàn Tuyết trừng mắt quát nó.
"Chị, chị ngây thơ quá rồi nên mới bị mấy lời đường mật của tiểu tử này lừa. Xem cái bộ dạng quê mùa của anh ta nào có xứng với chị? Hả, tiểu tử anh còn dám nhìn tôi? Tôi mười sáu tuổi, đi ferrari anh thì sao? À tôi nhớ ra rồi, anh đi chiếc xe điện hiệu emma, chắc cũng được ba năm rồi nhỉ?" Thằng nhóc đó mặt đầy khiêu khích nhìn tôi.
Mặt tôi nóng bừng, nhưng cũng chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Khải Khải ngồi xuống ngay!" Lúc này Hàn Tuyết đập bàn quát. Nói xong cô ấy đứng phắt dậy nhìn mẹ cô ấy nói: "Mẹ, con đã nói rõ mọi chuyện với mẹ, mọi người như vậy là có ý gì?"
"Tuyết nhi, trẻ con không hiểu chuyện, Diệp tử cháu đừng tức giận, nếu không bằng lòng dì xin lỗi cháu được không?" Mẹ Hàn Tuyết nói.
"Không đâu ạ." Tôi trả lời.
Bây giờ xem như tôi đã hiểu rõ, tiệc hôm nay chính là Hồng Môn Yến, nhưng giờ tôi đã bước vào rồi, vì Hàn Tuyết các người châm chọc tôi thế nào tôi cũng chịu, chỉ cần trong căn phòng này có Hàn Tuyết đứng về phía tôi, chịu uất ức một chút có là gì?
"Khải Khải cháu ngồi xuống ngay, đừng có nói năng linh tinh, trẻ con biết cái gì?" Mẹ của Hàn Tuyết lúc này quát thằng bé.
"Em à, trẻ nhỏ không hiểu đạo lý, nhưng người lớn chúng ta sao lại không hiểu? Đứa trẻ này nhìn sáng sủa sạch sẽ tính cách chắc cũng không tồi, nhưng nếu so với Hàn Tuyết thì quả thực không hợp." Lúc này dì lớn của Hàn Tuyết nói.
Sự thật là như vậy, người nhà Hàn Tuyết trừ thằng bé kia ăn nói khó nghe ra, những người khác vẫn rất lịch sự. Sau khi dì lớn của Hàn Tuyết nói ra câu này, mẹ cô ấy nhìn tôi nói: "Diệp tử, cháu thấy sao?"
"Cháu nhất định đối xử tốt với cô ấy cả đời." Tôi nói. Tôi nhận ra ngoại trừ câu nói này thì không nói được gì khác.
"Thấy chưa, tôi biết ngay là chị tôi ngây thơ nên mới bị tiểu tử này dùng lời đường mật lừa gạt, mở mồm ra là cả đời, nghĩ mình ngầu lòi hóa ra là đú bẩn. Cả nhà này đã cho anh mặt mũi lắm rồi, nếu anh còn sĩ diện thì mau cút. Dựa vào anh, đến xách dép cho anh Phá Quân còn không đáng, còn dám yêu đương với chị tôi? Tôi nói cho anh biết chuyện hôm nay tôi đã nói cho anh Phá Quân rồi, nếu giờ anh biến đi vẫn còn kịp, nếu không e là chạy không kịp đâu." Thằng nhóc đó cười lạnh nhìn tôi.
"Vớ vẩn!" Lúc này mẹ Hàn Tuyết đứng dậy chỉ tay vào thằng nhóc đó quát. Nói xong bà ấy quay sang nói với dì lớn: "Chị, Khải Khải làm như vậy có phải do chị chỉ không? Em mời mọi người tới để xem tính cách của thằng bé, kể cả có không hợp thì cũng là người Tuyết nhi thích, mọi người làm vậy là sao?"
Nói xong mẹ Hàn Tuyết nói với tôi: "Cháu à, cháu mau đi đi. Phá Quân đứa trẻ này tính khí không tốt, nó theo đuổi Tuyết nhi đã bảy tám năm rồi, nếu để nó gặp được cháu sợ rằng ai cũng không bảo vệ nổi cháu đâu."
"Cháu không đi." Tôi nheo mắt lại nói. Đến tượng Bồ Tát cũng có ba phần nóng giận, mấy người này thực sự cho rằng tôi nặn ra từ đất sét à?
"Tiểu tử được lắm, anh sớm muộn cũng sẽ hối hận." Thằng nhóc chỉ vào mặt tôi nói.
"Em sai rồi, người hối hận nên là em." Tôi nói với nó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận