"Đó là những miếng vảy, những chiếc vảy khổng lồ, mỗi hộp một chiếc. Những chiếc vảy cực kỳ cứng, giống như ngọc, thậm chí còn cứng hơn cả ngọc. Nếu là vảy cá thì phải là những con cá lớn nặng hàng chục nghìn kg. Nhưng rõ ràng, chúng không phải vảy cá. Nếu tôi đoán không sai thì đó hẳn là vảy rồng, có phải rất khó tin không? Quỷ Đạo thực sự đã vận chuyển vảy rồng từ dưới sông Hoàng Hà lên. Tôi rất tiếc đã không giữ lại một miếng, là huyền thoại của dân tộc Trung Hoa đó, rồng thực sự tồn tại, ngay dưới sông Hoàng Hà!" Tôn Liên Thành nói.
Giọng anh ta trở nên to hơn vì phấn khích, khiến mọi người xung quanh nhìn chúng tôi. Tôi đá anh ấy và nói: "Anh hãy nhỏ giọng đi!"
Anh ta liếc nhìn những người xung quanh đang nhìn mình như một kẻ ngốc, cười nói: "Xin lỗi mọi người, chúng tôi đang quay một bộ phim. Chúng tôi đang tập thoại, đang tập thoại."
Nói xong, Tôn Liên Thành đứng lên nói: "Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói xong, tôi cũng không có hứng thú muốn biết các người sẽ làm gì tiếp theo, nếu các người muốn đến nơi đó ở Hoàng Hà, tôi có thể chỉ đường, cũng có thể cho các người một chiếc thuyền, nhưng tôi sẽ không đi, vì tôi còn muốn sống. Aizz, còn trẻ thật tuyệt, tôi đi gặp Thất Muội của tôi đây, các người nói chuyện tiếp đi."
Tôn Liên Thành cầm máy tính đứng dậy rời đi, lúc anh ta đi tới cửa, tên này lại ôm vai cô phục vụ cùng nhau đi vào thang máy.
"Tên này đạo đức tốt như ông nội cậu ta vậy." Bàn Tử cười nói.
"Anh ta còn trẻ, Tôn Tòng Văn chính là dã thú, không thể so sánh." Trần Đông Phương cũng cười nói.
"Anh chàng này thực sự thông minh. Aiz chúng tôi bằng tuổi nhau. Tôi cảm thấy tôi và anh ta thậm chí không cùng đẳng cấp." Tôi nhìn bóng lưng của Tôn Liên Thành và nói.
"Cậu ghen tị với cậu ta? Cậu sinh ra ở Tôn gia, có một ông nội như vậy, muốn sống để kế thừa sự nghiệp của gia tộc, cậu nhất định sẽ giỏi hơn cậu ta, tên này bị ép nên mới như vậy đó." Bàn Tử nói
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta lên lầu nói chuyện, ở đây nói chuyện không tiện."
Trần Đông Phương nói xong liền đưa tay từ dưới gầm chỗ Tôn Liên Thành ngồi xuống lấy ra một chiếc hộp, tôi nhìn liền cảm thấy rất quen mắt, Bàn Tử đập bàn rồi chửi :" Mẹ nó đây không phải là máy nghe lén chúng ta tìm được ở lúc họp thôn sao? Hóa ra là tên này đã lắp máy nghe lén à?"
Trần Đông Phương đập nát thứ này thành từng mảnh, sau đó mỉm cười với chúng tôi: "Bây giờ cậu biết đấy, tên này đang giả lợn để ăn thịt hổ. Nhìn vẻ ngoài ung dung của cậu ta, nhưng thực ra cậu ta là người làm chủ tâm trí của chính mình. Tôn Tòng Văn chết trong tay cháu mình, không có chút oan ức nào."
Tôi vỗ vỗ đầu cảm thấy khó tin, chết tiệt, tên này không chỉ hoạt động ở Tế Nam mà còn có tai mắt ở Phục Địa Câu cung cấp thông tin cho anh ta? Tôi không thể tưởng tượng trước khi chúng tôi gặp anh ta, anh ta đã theo dõi chúng tôi lâu như vậy!
"Từ khi Trọng Mưu trở về, cậu ta đã cử người đi theo anh ta. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của cậu chàng này. Lục Gia rất thích cậu chàng này, và thực sự cũng có ý định gả Tiểu Thất cho cậu ta, nhưng cũng phải xem xét nhân phẩm của cậu ta, cậu ta là một trong những chàng trai trẻ tuổi mà Lục Gia nhìn không thấu, điều này khá thú vị." Trần Đông Phương mỉm cười nói, và ông ta không che giấu sự tán thưởng của mình đối với Tôn Liên Thành.
"Không được, cho dù Lục Gia có tán thưởng cậu ta, cũng không thể đẩy Tiểu Thất vào hố lửa được. Ông không thấy tên này là một tên ăn chơi sao? chuyện này tôi không đồng ý." Bàn Tử nói.
"Cậu ta không được, vậy anh được sao?" Trần Đông Phương liếc nhìn Bàn Tử nói.
Mặt Bàn Tử nhất thời đỏ bừng, nói: "Bàn Gia tôi không phải ý đó, nhưng tên này thật sự không được. Thôi được, chuyện nhà họ Lý các người, tôi không xen vào, đi, đi lên lầu, Diệp Tử mau kiểm tra phòng, coi chừng có máy nghe lén, mẹ nó như phim Thiết Thính Phong Vân sao?"
Chúng tôi quay trở lại phòng của Trần Đông Phương. Trần Đông Phương gật đầu với Lý Thanh, Lý Thanh xoay một vòng, và thực sự tìm thấy năm hoặc sáu camera ẩn gần như nhìn không ra nó là camera.
"Thằng nhóc này, nếu Lục gia thật sự thu nhận cậu ta, sẽ ném cậu ta sang Mỹ làm gián điệp." Trần Đông Phương cười khổ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận