Tôi không ngờ rằng trận chiến này lại dựa vào cái cách đó để kết thúc. Ai mà nghĩ được núi Côn Luân luôn được coi là tổ long của văn minh Hoa Hạ, tất cả mọi người đều cho rằng tổ long này là cách nói ám chỉ long khí và long mạch của núi Côn Luân, không ngờ rằng vậy mà lại thực sự có một con cự long nằm ở đây?
Mà ngay lúc tôi nghĩ rằng trận chiến đã đến hồi kết thì chiến trận đột nhiên xuất hiện rất nhiều binh sĩ, các binh sĩ đều được trang bị súng đạn tận răng. Người bên phía chúng tôi vốn đang thương vong, số còn lại thì đã không còn sức chiến đấu, vốn dĩ bây giờ mà thấy được binh sĩ đến thì phải có cảm giác an toàn mới phải, vậy mà trong chớp mắt tôi trở nên cực kỳ cảnh giác, đến Hiên Viên Công Cẩn cũng đen mặt lại nhìn đám binh sĩ trước mặt.
Nếu như lúc này đám binh sĩ được trang bị tận răng này ra tay với chúng tôi vậy thì chúng tôi cũng không có bất kỳ cơ hội chống trả nào. Đây cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc, khả năng bọn họ ra tay là rất lớn, không cần biết là A hay là cái người già không còn nhiều thời gian luôn chỉ đạo phía sau Lưu Khai Phong thì những việc trước đây tôi làm đều tính là đã đắc tội với họ. Cái chết của Lưu Khai Phong, anh trai đã nuốt long nguyên đối với ông ta mà nói thì đều là những sai lầm không thể tha thứ.
Cho nên tôi đứng dậy tiến lên phía trước dùng toàn lực bảo vệ cho đám người của mình. Hiện giờ chúng tôi đã không còn ở cái vị thế được nể trọng như thời lão Lục lưng gù vẫn còn, Lý gia bây giờ đến bản thân còn khó bảo toàn chứ đừng nói đến có thể giúp đỡ chúng tôi, càng không muốn nói đến cái cậu ba Lý Trấn Quốc kia chưa chắc đã chọn đứng về phía chúng tôi. Tôi nhấc kiếm lên vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng đám binh sĩ kia chỉ dồn chúng tôi lại, sau khi vây chúng tôi thành một vòng thì một cái cáng được khiêng tới, trên cái cáng này có một ông lão đầu tóc hoa râm, quả thực dáng vẻ của người này rất già nua, yếu tới mức ông ta muốn nhổm người lên để nhìn chúng tôi thôi mà cũng cần có người đỡ dậy. Ông ta nhìn hiện trường thấy người của chúng tôi thương vong nằm la liệt trên mặt đất, cuối cùng ông ta gật đầu với cái người đi bên cạnh. Tôi còn nghĩ ông ta hạ lệnh tấn công, ai ngờ cái người đeo kính đi bên cạnh ông ta phất phất tay, một đội ngũ y sĩ tiến tới hướng về phía chúng tôi. Để tránh chúng tôi hiểu lầm, cái người đeo kính kia đi tới gần chúng tôi nói: "Mặc dù tôi biết các người có cách chữa trị riêng nhưng những lúc như thế này vẫn nên tin tưởng vào y thuật hiện đại thì hơn.
Anh ta đã biểu đạt thiện ý đương nhiên tôi cũng phải đáp lại, tôi cười nói: "Cám ơn anh!"
Những người bị thương từng người một được đưa lên cáng khiêng vào xe. Lúc này Tôn Liên Thành đi tới cười với người đàn ông trung niên nói: "Đại ca."
Người đàn ông trung niên kia cười sau đó vỗ vai anh ta nói: "Làm tốt lắm."
Trong chớp mắt tôi chỉ muốn dùng tay chém đôi người Tôn Liên Thành ra làm hai mảnh. Với sức mạnh hiện giờ mà tôi có tôi tin chỉ cần muốn thì dù xung quanh có cả đại đội binh sĩ cũng không ngăn được. Lúc này trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, tôi không sợ Tôn Liên Thành giảo hoạt, vấn đề là vào cái lúc tôi lựa chọn tin tưởng anh ta, anh ta lại đâm tôi một nhát, tại sao cái người đi theo ông già kia lại là đại ca của anh ta?
Có lẽ ánh mắt chằm chằm khó chịu của tôi khi nhìn anh ta đã bị Tôn Liên Thành nhận ra, anh ta nói với tôi: "Diệp tử, anh đừng có nghĩ nhiều, lần này tôi không có ý định hại mọi người. Anh cứ đi xem tình trạng vết thương của bọn họ trước, đợi mọi chuyện ở đây được xử lý xong xuôi tự nhiên tôi sẽ cho anh lời giải thích hợp lý."
"Tốt nhất anh nên cho mọi người một lời giải thích hợp lý." Tôi nói.
Có đám binh sĩ này xử lý, hiện trường tan hoang rất nhanh đã được dọn dẹp, tro bụi do các binh mã dũng chết biến thành đều được mang đi chôn, những người bị thương nhẹ thì lập tức được xử lý qua rồi đưa lên xe hướng về phía bệnh viện, những người hy sinh sau khi bàn bạc thông qua ý kiến của Giang Thành Tử thì cũng được đưa lên xe, nhưng đích đến e là nhà tang lễ. Lúc bọn họ đang bận bịu xử lý tôi đã tìm được Si Vưu, ông ấy vẫn ngồi yên bất động như một cương thi toàn thân trên dưới đều rất khô. Tôi ôm ông ấy lên, ông ấy cười với tôi muốn nói gì đó nhưng giọng nói lúc này thều thào quá nhỏ khiến tôi lập tức áp tai lại để nghe. Dường như ông ấy dùng hết chút hơi tàn còn lại để nói với tôi: "Mang ta quay trở về, chôn ta bên cạnh Thiên Tôn, chúng ta sẽ dõi theo cậu trở thành Thiên Tôn mới."
Sau khi nói xong câu này cánh tay ông ấy thõng xuống. Lòng tôi đau như dao cắt dùng tay vuốt mí mắt ông ấy gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm, tôi sẽ báo thù cho ông, báo thù cho cha tôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận