"Ông đây không yên tâm về anh thôi! Ở cái chỗ này, không có ông đây che chở cho anh, thì anh không xong đâu." Tôi cười rồi mắng.
Chúng tôi bắt đầu trèo ngược về phía sau, cũng không biết đến khi nào thì họ mới phát hiện ra là chúng tôi không đuổi theo họ nữa, nhưng bây giờ tôi thật sự cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, cái thứ ở bên trong cái hang này, cái gọi là "ma quỷ" mà người dân trong tòa cổ thành bỏ hoang này mới đầu đào được ở đây thật sự là có sức hấp dẫn quá lớn đối với tôi.
Bởi vì hai chúng tôi cũng chưa trèo được bao lâu, cho nên không lâu sau là đã trèo ngược ra ngoài. Sau khi thật sự ra ngoài, nhìn cái hang đó, hai chúng tôi lại có chút do dự, Bàn Tử đưa cho tôi một điếu thuốc, hai chúng tôi tùy ý chọn lấy một cái cửa hang, đợi sau khi hút xong điếu thuốc, Bàn Tử dập tắt đầu lọc rồi nói: "Đi thôi, liều một phen! Không thể nào cứ mãi để Tôn Trọng Mưu xỏ mũi dắt đi được!"
Nói xong, Bàn Tử nói: "Cậu đi trước hay là tôi đi trước?"
"Để tôi, anh ở phía trước nếu thật sự mà gặp thứ gì thì chạy không kịp, hơn nữa người anh to như vậy mà chắn ngay trước mặt tôi, cmn vậy thì ảnh hưởng đến tầm nhìn lắm, đưa cho tôi mấy lá hoàng phù." Tôi chà chà tay lên quần áo rồi nói, không biết từ lúc nào, hai lòng bàn tay tôi vậy mà lại đổ mồ hôi, vốn dĩ làm chuyện này là đã đủ kích thích lắm rồi, hơn nữa còn trong tình huống là chúng tôi còn bỏ qua "đường ngay nẻo chính" mà anh trai tôi chỉ thì không đi, mà cứ lựa chọn con đường chết, thì càng cảm thấy kích thích rõ ràng hơn.
"Dùng tiết kiệm chút nhé, còn nữa, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì vẫn không nên dùng cái này đâu. Nơi này rất tà, Quan m nghìn tay có thể nhắm vào cậu một lần, thì sẽ có thể nhắm vào cậu lần thứ hai." Bàn Tử nói.
Tôi gật đầu, xong thì liền chui vào bên trong, còn về trước mặt có cái gì, thì vẫn còn là ẩn số, tôi với Bàn Tử cứ nhanh chóng trèo như vậy, sau khi thật sự chui vào, tôi lại đột nhiên rất nhớ anh trai tôi, bởi vì tạm thời không nói đến những chuyện khác, ít nhất ở bên cạnh anh trai tôi thì tôi luôn có đủ cảm giác an toàn, nhưng mà phóng lao thì phải theo lao, bây giờ tôi cũng chỉ có thể liều mạng trèo về phía trước thôi.
Tôi vừa trèo vừa rọi đèn pin, cái hang này mới đầu thì thẳng tắp, nhưng mà về sau, thì có một vài khúc cua, cũng chính ở ngả rẽ ở phía trước, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái xác khô của Lạt Ma, đầu của ông ấy rất nhỏ, cứ ngồi xếp bằng như vậy ở trên đường, nhìn từ chỗ tôi, thì cứ giống như là chắn đường vậy. Tuy đã gặp không ít những xác khô như vậy, nhưng tôi vẫn không thể nào kiềm chế được việc toàn thân đổ mồ hôi, cộng với việc bò trong hang cũng mệt, nên tôi cứ rọi đèn như vậy, cũng không muốn đi về phía trước nữa.
Bàn Tử ở phía sau giục tôi, nói: "Cậu làm gì vậy hả?"
"Phía trước có thứ chắn đường, anh tự đi mà xem." Tôi nghiêng người qua để nhường chỗ cho Bàn Tử.
Bàn Tử đưa cho tôi một lá hoàng phù rồi nói: "Di dời hắn sang một bên đi, bộ cậu ít gặp xác khô lắm sao? Nếu mà có trá thi, thì dán một tấm lên trên trán của hắn."
"Có được không đó? Lá hoàng phù này của anh, có lúc linh lúc không nha." Tôi nói.
"Tào lao, bản lĩnh của Bàn gia tôi mà cậu còn chưa biết sao? Có mấy lúc không linh, đó là ngoài ý muốn thôi!" Bàn Tử đưa cho tôi rồi nói.
Tôi nghiến răng nghiến lợi bắt đầu bò về phía trước, lúc thật sự bò đến bên cạnh cái xác khô này, tôi phát hiện cái xác khô của Lạt Ma này không có chút động tĩnh nào hết, tôi đẩy ông ấy một chút, ông ấy kịch một tiếng rồi ngã ra trên đất, chính vì ông ấy ngã ra như vậy, tôi đột nhiên phát hiện, sau lưng ông ấy, là màu của vàng.
Không chỉ da thịt, mà ngay cả quần áo, cũng là vàng ròng.
Nhưng mà mặt trước của ông ấy, da dẻ thì có màu đen của xác khô, còn quần áo thì màu đỏ như kiểu của Lạt Ma.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận