Anh trai tôi không đoái hoài gì đến Bàn Tử, tôi kể cho Bàn Tử nghe chuyện gì vừa xảy ra lúc nãy, Bàn Tử cũng vẻ mặt sững sờ, anh ấy xoa xoa đầu rồi nói với tôi: "Tối qua lúc tôi đang còn ngủ, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chui vào bên trong quần áo, nên muốn gọi cậu dậy để gãi giúp Bàn gia tôi, ai dè mới gọi cậu có một tiếng thì bất tỉnh luôn."
"Cho nên con cổ trùng đó cứ luôn lặp lại câu nói cuối cùng mà anh gọi tôi, cứ y như là kỹ nữ nhìn tôi gọi Diệp Tử Diệp Tử, cũng tại điện thoại tôi hết pin, nếu không thì đã quay lại rồi tung lên mạng cho anh rồi." Tôi đùa.
Bàn Tử vẻ mặt ngượng ngùng, mà lúc này anh trai tôi nói với tôi: "Người của Quỷ Thợ May sẽ không ra tay với em đâu, em với Bàn Tử đi tìm một nơi an toàn đi, anh phải đi cứu bọn họ."
"Cứu ai cơ? Cứu lão thái thái, hay là Lưu Khai Phong?" Tôi hỏi.
"Đều phải cứu." Anh trai tôi nói một cách nhẹ nhàng.
"Lão thái thái là bà ngoại của chúng ta, cứu thì cũng phải cứu rồi, còn thằng cha Lưu Khai Phong, anh cứu ông ta làm gì chứ?" Tôi không hiểu nên hỏi, nếu Quỷ Thợ May mà g.i.ế.t c.h.ế.t Lưu Khai Phong thật, đó mới gọi là trừ hại cho dân đó chứ.
"Bọn họ ai cũng không thể c.h.ế.t ở đây được, Quỷ Thợ May có thể tách biệt với thế giới, còn em thì không thể, một khi hai người họ mà c.h.ế.t ở đây, chúng ta sẽ phải chịu sự báo thù như lôi đình." Anh trai tôi nói, nói xong, anh ấy nhặt lấy súng trong tay của hai thi thể kia, rồi giắt thêm mấy băng đạn lên trên người, căn bản là không cho chúng tôi thêm cơ hội nào nữa mà một lần nữa nhanh chóng chui vào bên trong đám lau sậy.
Tôi muốn cùng đi theo qua đó, dù sao thì chỉ có đi cùng anh trai tôi mới có thể có cảm giác an toàn, nhưng đến khi tôi kịp phản ứng lại và muốn đi theo, thì đã chẳng thấy bóng dáng của anh trai tôi đâu nữa. Bàn Tử nói với tôi: "Diệp Tử à, anh trai cậu nói không sai đâu, bất kể là Lão Lưu hay là lão thái thái, đều không thể c.h.ế.t ở đây được."
"Tôi biết chứ, tôi chỉ muốn đi cùng anh ấy mà thôi." Tôi nói.
Sau đó tôi băng bó sơ cái lưng của Bàn Tử một chút, con cổ trùng đó tuy là đã được lấy ra, nhưng trên lưng anh ấy có một vết thương rất lớn, cũng may là Bàn Tử da thô thịt dày, chứ nếu là người bình thường thì đoán chừng sớm đã đau đến ngất đi rồi, tôi ở một bên băng bó cho Bàn Tử, Bàn Tử ở một bên than ngắn thở dài nói: "Diệp Tử, nếu như không phải cậu ném hết mấy lá hoàng phù mà Bàn gia ta đã chuẩn bị xuống nước, Bàn gia ta có thể bị động như vậy sao?"
Tôi cũng không nói gì, sau khi tôi đã băng bó xong xuôi mấy vết thương của Bàn Tử, đột nhiên tôi nhìn thấy ở phía trước mặt tự nhiên có một ánh lửa vụt lên trời rồi sau đó thì khói bụi mù mịt, tôi vỗ vỗ Bàn Tử rồi nói: "Bàn Tử, anh nhìn kìa, ở phía trước bốc cháy rồi."
Bàn Tử đứng dậy nhìn thử, cũng bị dọa cho một trận, nơi này là bãi lau sậy xa ngút tầm mắt, vào mùa này lau sậy đã khô đi nên cực kì dễ cháy, một khi đã bùng lửa lên thì chắc chắn không thể khống chế được, lửa mà bùng lên một cái là lửa cháy liên doanh bảy trăm dặm, ngọn lửa này chắc chắn không phải là vô tình, thậm chí có khả năng là người của lão Lưu hoặc của Lý lão thái phóng hỏa, tôi đã từng nhìn thấy thủ đoạn g.i.ế.t người của cái bóng đen đó, tốc độ của nó còn nhanh hơn cả đạn bắn, ở trong bãi lau sậy này lại còn là nơi thích hợp nhất để á.m s.á.t, cho nên đốt lửa ở trong bãi lau sậy này thật ra là sự lựa chọn tốt nhất của lão Lưu và Lý lão thái.
"Đi thôi, đi đến mép nước, Bàn gia tôi không muốn biến thành heo nướng mọi đâu." Bàn Tử nói.
Ngọn lửa lan ra với tốc độ cực kì nhanh như chúng tôi dự đoán, cái này giống như là việc đốt rạ ở trong thôn hồi tôi còn nhỏ vậy, đúng thật là một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả cánh đồng, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, gần như cả bầu trời đều bị ánh lửa nhuộm lên thành một mảng đỏ rực, tôi với Bàn Tử cũng không biết phương hướng, càng không biết chỗ nào là nước, chỉ có thể men theo những chỗ không có lửa mà chạy, chạy như vậy cũng là cách bất đắc dĩ, thậm chí có khả năng chúng tôi chạy mãi chạy mãi như vậy thì sẽ bị ngọn lửa bao trùm mất. Cho nên điều duy nhất chúng tôi có thể làm là chạy không ngừng nghỉ thì mới có thể bảo vệ được mạng sống. Điều này lại khiến tôi một lần nữa lo lắng cho đám người đó, đốt lửa thì có thể đốt hết bãi lau sậy để bóng đen đó không có cơ hội ẩn nấp mà g.i.ế.t người, nhưng chắc chắn cũng có khả năng rất lớn đó là tự chôn mình trong biển lửa. Cho nên đám người đó và cả anh trai tôi thật ra là vẫn trong vòng nguy hiểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận