Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 442: Truy Xét (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
"Có phải anh trai tôi cũng từng nói, tôi và Hàn Tuyết có thể kết hôn trước, nhưng không thể động phòng đúng không?" Lúc này tôi mới nhìn về phía Bàn Tử hỏi.
Bàn Tử sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Có lẽ có? Tôi làm sao có thể nhớ được nhiều chuyện như vậy? Vậy thì cứ cho là cậu ta đã nói đi, cậu có nhịn được không?"
"Nhịn không được cũng phải nhịn chứ, nếu không thì có thêm một con quỷ nữ đứng bên cửa sổ nhìn tôi nữa, không teo chắc cũng dọa cho teo luôn rồi!" Tôi cười khổ nói.
"Có thể nhịn là được rồi, cũng may hai hôm nay rãnh, chuyện của cô ngốc, cũng nên giải quyết thôi." Bàn Tử nói.
Chúng tôi trò chuyện một lúc, để tránh Hàn Tuyết không thích mùi khói thuốc trong miệng người hút thuốc, lần này trước khi vào phòng tôi đánh răng thêm hai lần nữa, Hàn Tuyết chưa ngủ, đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi lên giường tắt đèn, vừa nãy nói có thể nhịn được, nhưng anh đây đã nhịn hơn hơn 20 năm trai tân, Hàn Tuyết lại mê người như vậy, khi tôi đụng chạm với cô ấy đã không thể nhịn được nữa, tôi đã như vậy, sao Hàn Tuyết lại không chứ?
Khi tình cảm sâu đậm sẽ càng nồng nhiệt hơn, đây là sự thật. Tôi trực tiếp ôm lấy cô ấy và bắt đầu quấn lấy nhau, nhưng lần này tôi để lại một chút lý trí, tôi nói vào tai cô ấy: "Đồ quý giá nhất, vẫn nên để đến ngày kết hôn nhé, hôm nay anh chỉ bên ngoài, không vào trong."
Dù không đột phá được phòng tuyến cuối cùng, nhưng ánh xuân đêm nay vẫn đẹp vô cùng, nhưng mùi vị chua chua sảng khoái, luôn cảm thấy thòm thèm chưa đủ, nhưng độc thân bao nhiêu năm đối với tôi nhiêu đây vẫn không đủ. Sáng sớm hôm sau, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, thay vào đó tôi cảm thấy sảng khoái, sau khi ăn sáng ở nhà, Bàn Tử trực tiếp kéo tôi ra khỏi nhà. Tôi cũng không hỏi, đoán cũng đoán được chắc chắn là đi xử lý chuyện cô ngốc.
"Người này sau khi chết chỉ lại bộ xương. Cho nên tang lễ mới có nhiều chi tiết như vậy. Tệ nhất là không còn xương, người xưa có câu "mong hoàng thượng ban cho cái chết toàn thây" chính là vậy. Ngày xưa ngoại trừ các cao tăng lỗi lạc, không có ai hỏa táng, vì họ nghĩ khi thân xác bị thiêu rụi thì linh hồn cũng sẽ bị thiêu rụi theo, sẽ không bao giờ được đầu thai. Thật ra không có nghiệm trọng đến mức này, người bình thường sau khi chết đã đi đầu thai, xương cốt chỉ còn lại là ký ức, nhưng những hồn ma cô độc chưa được đầu thai này, thì chỉ có thể dựa vào thể xác, vào ban đêm dù có đi đâu, họ cũng phải trở về thể xác trước khi gà trống gáy, thời buổi giờ không phải thịnh hành hỏa táng sao? Thể xác và xương cốt là một, muốn tìm ra vấn đề của cô ngốc này thì phải bắt đầu từ mộ của cô ta." Bàn Tử nói.
Tôi nghe cái hiểu cái không, gật đầu nói: "Anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh nói sao thì làm vậy. Khi ông ba còn sống có nói, trên mộ cô ngốc có một cái lỗ, nghe nói rằng bộ xương đã bò ra ngoài. Không biết bây giờ còn ở trong mộ không?
"Chúng ta đào lên xem là biết ngay thôi!" Bàn Tử nói.
"Sao có thể đào mộ người khác, làm gì có chuyện dễ như vậy?" Tôi nói xong, tôi liền nghĩ, nếu đây là người nhà khác thì việc đào mộ người khác sẽ rất khó khăn. Nhưng đây là mộ nhà Trần Thạch Đầu, nên cũng không cần thiết nói đạo lý với ông ta. Chuyện lần trước tôi vẫn chưa tính sổ với ông ấy, tôi nghĩ đến việc gọi điện cho Trần Thanh Sơn nói với ông ấy một tiếng, tôi lấy điện thoại ra, tôi lại nghĩ không cần thiết phải phiền ông ấy. Nói với ông ấy chỉ là để ngăn việc ba đứa con của Trần Thạch Đầu gây rắc rối mà thôi. Bây giờ có Bàn Tử ở đây, dù cho anh ta có đánh không được, nhưng cũng cùng một đẳng cấp với anh trai tôi, đối phó với ba anh em nhà kia cũng là điều quá dễ dàng.
"Sau khi đào lên thì sẽ thế nào?" Tôi hỏi Bàn Tử.
"Nếu bộ xương của cô ta ở trong này, chúng ta sẽ đào nó lên mang về, chỉ cần bộ xương ở trong tay Bàn gia đây, vậy thì cô ta còn không bó tay chịu trói sao?"
"Tôi nói nè dù anh thật sự bắt được cô ta thì chỉ cần siêu thoát cho cô ta là được, đừng làm tổn thương cô ấy!" Tôi nói
"Yên tâm đi, làm như chỉ có hai người các người có lòng bồ tát vậy, Hàn Tuyết sáng sớm đã nói với tôi bảy tám lần rồi, chỉ cần tôi hiểu rõ tình huống, tôi không chỉ có thể đưa cô ta đi đầu thai, còn có thể nghĩ cách giúp cô ta giàu có ở kiếp sau nữa!" Bàn Tử nói.
"Vậy thì được." Tôi nói.
Hai chúng tôi nói là làm, mỗi người cầm cái xẻng đi thẳng đến mộ cô ngốc, âm mưu của Trần Thạch Đầu đã phá sản, cô ngốc đối với bọn họ cũng không còn giá trị sử dụng, cho nên bọn họ nhất định sẽ không quan tâm đến mộ cô ngốc.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, khi dân làng hỏi thì tôi nói, Bàn Tử cho rằng phong thủy trong mộ cô ngốc không tốt, muốn chuyển mộ cô ấy đến một địa điểm khác. Dân làng đều biết Bàn Tử là cao nhân trong lĩnh vực này, và họ chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì.

Bình Luận

0 Thảo luận