Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 273: Bà Lão (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Cứ như vậy cho đến khi trời sáng, Trần Thanh Sơn cùng với mấy thôn dân ngày thường có mối quan hệ tốt với tôi đã đến nhà tôi từ sớm tinh mơ, hàng xóm láng giềng cũng đến không ít, những chuyện hiếu hỉ ở nông thôn đều là mọi người thu xếp lo liệu, những chuyện vui như kết hôn sinh con thì đông người đến và náo nhiệt hơn một chút, còn những chuyện đám tang hậu sự thì là một chuyện cần rất nhiều người, nào là phải đào huyệt, phải khiêng quan tài, phải làm cơm, phải chủ trì tế bái, mọi người vừa đến thì để ý đến cánh tay của tôi trước tiên, con mèo đó ra tay đúng thật là tàn độc, mấy vết máu hằn sâu đó vẫn còn đau nhoi nhói, họ hỏi tôi bị làm sao thế, tôi nói là bị mèo hoang cào, lập tức họ đều không mấy vui vẻ mà nói với tôi: "Cậu đúng là sơ suất quá đi, may là bên trong quan tài không có thi thể đó, nếu không thì mèo trá thi là toang ngay?"
Xem ra mọi người đều biết về lời đồn mèo trá thi này, tôi cười cười với họ, cũng không nói gì nhiều, nếu như tôi nói với họ con mèo đó có thể là một con mèo ăn thịt tiểu quỷ mà lớn, đoán chừng họ bị dọa cho sợ ngất mất.
Sau khi thu xếp xong xuôi chuyện bên này thì cũng đã hơn mười giờ, nếu như ở nông thôn mà an táng người chết thì đều sẽ tìm một thầy phong thủy đến xem ngày, trước đây đều là do Hà Tiên Cô đến chủ trì, nhưng ở đây đã có Bàn Tử rồi, đương nhiên không còn cần đến những người khác nữa, đợi đến khi những chuyện như nắp quan tài được đậy xong, rồi phủ một lớp vải lên trên quan tài, bên trên còn thêu các loại hoa văn đủ màu, hoa văn trên đó đều là kiểu như trên áo liệm, rồi lại quấn một sợi dây thừng, thì bắt đầu do Bàn Tử đến cầu phúc xem giờ, còn về mồ mả, Bàn Tử đương nhiên là đã xem xong từ trước rồi, chính là ở ngay dưới chân núi Phục Ngưu, Bàn Tử nói ở chỗ đó phong thủy cực tốt, con cháu thịnh vượng.
Hôm nay Bàn Tử ăn mặc cũng khá là chỉnh tề, bởi vì quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, anh ấy thậm chí còn đeo cả khăn tang, thấy đã hơn mười giờ, Bàn Tử liền đi đến thắp nhang, bắt đầu xem giờ, nhưng điều kì lạ đó là, sau khi Bàn Tử thắp nhang xong, ba cây nhang, chỉ có hai cây là cháy bình thường, còn một cây ở giữa thì cháy trụi hết một mạch, đổi nhang hai lần cũng đều y như vậy, lúc này mọi người đều nhìn thấy, cũng đều cảm thấy kì lạ, tôi liền bước đến hỏi Bàn Tử: "Bàn gia, lại bày ra trò gì nữa thế?"
"Tôi bày ra chuyện này hồi nào? Ông cụ quá là lợi hại đi, bên trong quan tài này chỉ để có mấy bộ đồ mà đã lợi hại như vậy rồi! Ông ấy vậy mà lại có chuyện muốn nói với tôi!" Bàn Tử nói.
"Ông nội hả? Ông muốn nói với anh chuyện gì thế?" Tôi bị dọa cho một phen, nói.
"Cây nhang ở chính giữa quay về hướng Bắc, ông cụ đang đợi một vị khách từ phương Bắc tới." Bàn Tử nói.
Tôi thầm nghĩ, nhà tôi căn bản đâu có bà con thân thích gì, đừng nói chi là ở phương Bắc, đây chẳng phải là nói tầm bậy sao? Lúc này mấy thôn dân đứng xem xung quanh cũng nói: "Bàn gia có phải là anh tính nhầm rồi không? Chú Diệp đâu có bà con họ hàng nào, ở đâu ra mà có khách từ phương Bắc đến chứ?"
"Không tin thì anh cứ để quan tài xuống đi, bên trong quan tài không có thi thể của ông già, mấy người đi gọi dăm ba thanh niên trai tráng đến đây, nếu có thể khiêng được nó, thì coi như Bàn gia ta tính nhầm." Bàn Tử nói.
Tôi vội vàng cản Bàn Tử lại, nói: "Chuyện này mà cãi nhau làm gì?"
"Không có cãi, tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi, bảo họ khiêng đi." Bàn Tử nói với tôi.
Mấy thanh niên kia đương nhiên cũng cảm thấy không phục, vừa gọi một tiếng là có mấy người bước đến, dựng gậy muốn khiêng quan tài lên, nhưng vừa nhấc lên một cái là mặt mày họ tái mét, cỗ quan tài trống này, sáu thanh niên đang tuổi cường tráng, mặt mày nhăn nhúm đỏ mặt tía tai, vẫn không thể lay động được một chút nào!
Lúc này anh trai tôi bước đến, trong mắt tôi, anh trai tôi là một nhân vật có thể dời non lấp biển khí thế vô song, anh ấy bước ra, lay lay quan tài một cái, lắc đầu nói với mấy thanh niên kia: "Quan tài tự nó đã không muốn đi, các cậu đừng phí sức nữa."
Sau đó, mấy thanh niên kia vẻ mặt trắng bệch, người nào người nấy chạy qua ton hót với Bàn Tử, bị Trần Thanh Sơn quát cho phải lui đi, Trần Thanh Sơn bước đến rồi nói: "Bàn gia, chỉ là quan tài để khăn áo của chú Diệp, vậy mà cũng có ý gì khác nữa sao?"
"Chú Diệp của ông đâu phải là người tầm thường, người khách đang đến này, cũng không phải là một vị khách tầm thường a, vậy là xong rồi đó, không cần xem giờ nữa, cứ vậy mà đợi thôi. Giờ nào mà vị khách ở phương Bắc kia đến thì chúng ta khởi quan giờ đó." Bàn Tử dứt khoát kéo lấy một cái ghế rồi ngồi xuống.
Cũng nhờ các thôn dân gần đây đã được mở mang thêm nhiều, cho nên đối với chuyện này cũng không có sợ lắm, nếu không thì thần kinh yếu như vậy, đoán chừng sớm đã bàn tán xôn xao, chúng tôi cứ như vậy mà ngồi đợi, khoảng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, thằng nhóc canh chừng ở ngoài cửa kêu lên: "Đến rồi đến rồi, có xe đến rồi."
Thật ra không cần phải gọi, tôi cũng nghe thấy có tiếng thắng xe ở ngoài cửa, anh trai tôi lập tức bước ngay ra ngoài, tôi cũng vội vàng đi theo, sau khi bước ra, tôi phát hiện bên ngoài có mấy chiếc Mercedes Benz đang đậu ở đó, biển số xe ở Thiên Tân, rồi có không ít người ồ ạt từ trên xe bước xuống, sau đó, trên chiếc xe dẫn đầu, đầu tiên là có một tiểu nha đầu trông có vẻ nghịch ngợm tinh quái bước xuống, sau đó là một bà lão trông có vẻ vô cùng cao sang bước xuống xe. Bà lão mặc một bộ đồ lụa sa-tanh phát sáng, mái tóc hoa râm được chải ngược búi lại ở phía sau đầu, cộng với việc trên trán bà ấy có một cái nốt ruồi, khiến cho cả người bà ấy đều toát lên vẻ thái hậu đầy uy quyền.

Bình Luận

0 Thảo luận