Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 209: Trả Cậu (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 10:49:49
Lúc trước tôi từng nghĩ miệng người có thể nói dối, nhưng đôi mắt thì không.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thậm chí không thể tin vào mắt mình, tôi nhìn ông ta, cười khổ: "Ví dụ như bây giờ cháu yêu cầu chú kể cho cháu nghe tất cả mọi chuyện, có được không?"
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Chú hiểu rồi, một ngày nào đó tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Trần Đông Phương nói xong, ôm cô gái quay người lên xe phóng đi, Lý Thanh vẫn đứng đó nhìn tôi, anh trai vỗ vai tôi nói: "Đi thôi."
Tôi gật đ•ầ•u nói: "Được."
Với sự phức tạp của Trần Đông Phương tôi sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng tôi thực sự mất cảnh giác khi Lý Thanh bỏ tôi một mình ở miếu cổ dưới lòng đất, tôi cho rằng ngay cả khi Lý Thanh là thân cận của Trần Đông Phương đi nữa, nhưng anh ta là người luyện võ, sẽ không có tâm cơ gì. Nhưng sự thật anh ta không phải là một nhà sư mù, mà anh ta mù thật, nhìn người không có tí chính xác nào cả.
Tôi đi theo anh trai và Bàn Tử, ba người chúng tôi vòng qua Lý Thanh, đi thẳng về thôn, không thấy lão tứ một mắt, thật ra lúc đó có nhìn thấy ông ta hay không cũng không thành vấn đề nữa. Thậm chí đến việc muốn đánh ông ta một trận tôi cũng chả thèm, xã hội ngày nay có luật pháp, tôi cũng không có quyền gì đánh ông ta. Còn việc ông ta muốn hại tôi, có lẽ là nghe lời của Trần Đông Phương. Nhưng điều tôi không hiểu là, cho dù lão Tứ một mắt và Lý Thanh đều biết vị trí của miếu cổ dưới lòng đất, vậy tại sao họ không trực tiếp đến đó mang thứ đó về, dẫn tôi theo để làm gì, chẳng lẽ chỉ vì việc giết tôi ở nơi thần không biết quỷ không hay hay sao?
Khi chúng tôi vừa đi ngang qua Lý Thanh, anh ta đột nhiên gọi từ phía sau: "Này, cậu nhóc."
Tôi biết anh ta đang gọi tôi nên tôi quay lại, nhìn anh ta và nói: "Có chuyện gì?"
"Tôi biết bây giờ có nói với cậu rằng tôi đã biết anh trai cậu đến rồi nên tôi mới rời khỏi nơi đó thì cậu cũng sẽ không tin. Nhưng cho dù tôi có nói gì thì cũng không thay đổi được sự thật là tôi đã bỏ cậu ở lại. Tôi Lý Thanh, đó giờ không thích nợ ai cả, bây giờ cậu muốn làm gì tôi cũng được, miễn là cậu không lấy mạng, bởi vì mạng của tôi vốn không thuộc về tôi." Lý Thanh n•ó•i•.
Tôi không ngờ anh ta lại đột nhiên nói ra điều này, nhưng thành thật mà nói, anh ta nói những lời này với tôi, tôi cũng thấy an ủi đôi chút, ít nhiều cũng chứng minh được anh ta vẫn còn tình người!
"Tôi tin." Tôi không biết tại sao, tôi nhịn cả nửa ngày, cuối cùng thốt lên câu này.
"Cám ơn." Lý Thanh nghiêm túc nói, tôi vốn không quen sự nghiêm túc của anh ta, nhưng sau đó anh ta đột nhiên xoay tay, biến ra con dao găm, anh ta nhìn tôi, nở nụ cười rất tươi sáng.
Sau đó, trong lúc tôi đang ngơ ngác, anh ta quay tay lại tự đâm vào bụng dưới của mình, cứ nhìn tôi nở nụ cười như vậy và n•ó•i•: "Trả cho cậu".
"Anh điên à? Anh làm gì vậy?!" Tôi xé một mảnh vải trên người và đi tới. Với cú đâm của Lý Thanh, mọi oán hận của tôi đối với anh ta đều biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại lo lắng.
Cách một quãng xa, Lý Thanh vẫy tay với tôi nói: "Đừng tới đây, tôi không muốn nợ cậu nữa."
Nói xong, anh ta rút dao găm ra, xé quần áo buộc lại, xoay người đi về hướng Trần Đông Phương vừa rời đi, vừa đi vừa vẫy tay chào tôi.
Tôi đứng đó, cảm xúc lẫn lộn, không nghi ngờ gì, Lý Thanh rất tự hào, nhưng việc anh ta từ chối tôi, khiến tôi cảm thấy có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù, cho nên anh ta không muốn mắc nợ tôi.
Lúc này, Bàn Tử đi tới, vỗ vai tôi, đưa cho tôi một điếu thuốc, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Lý Thanh đang đi có chút loạng choạng, nói: "Đừng lo lắng, theo tôi thấy cú đâm đó tuy sâu, nhưng không làm tổn thương nội tạng, nhưng cũng có chút khó khăn, không ngờ Lý Thanh cũng là một hảo hán."
Đúng lúc này, cửa nhà gỗ đột nhiên mở ra, lão già một mắt đi ra, ông ta đứng ở cửa nhìn chúng tôi, tôi hoàn toàn không hiểu trong mắt ông ta đang nghĩ gì, không biết là sự cảnh giác hay oán giận, hoặc có thể là cả hai.

Bình Luận

0 Thảo luận