Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 364: Anh Sẽ Chết Trong Tay Cậu Ta (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Câu nói của Bàn Tử khiến tôi ngớ người ra một lúc, sau đó cười rồi nói: "Cho dù anh có luận điệu hoang đường như vậy, nhưng mà nghe anh nói cái ý này, Quỷ Đạo của Quách Trung Dung và Đạo Ngọc Hoàng của anh hình như sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung vậy, Đạo Ngọc Hoàng kính thần, còn Quỷ Đạo thì lại cứ khăng khăng không thờ quỷ thần, Đạo Ngọc Hoàng không có rồng, Quỷ Đạo chỉ thờ rồng."
"Cho nên Đạo Ngọc Hoàng được truyền thừa cho đến bây giờ, còn Quỷ Đạo cho dù thỉnh thoảng có phát triển rực rỡ thì cũng chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi." Bàn Tử cười nói.
Tôi không tiếp lời Bàn Tử nữa, bởi vì lúc này Lý Thanh bước ra từ trong khoang thuyền, Bàn Tử lên tiếng chào hỏi anh ta: "Ô, Lý Thanh, sao cậu phải ra đây làm gì?"
Lý Thanh bước đến, khẽ cười rồi nói: "Ra đây làm điếu thuốc."
Sau khi ba chúng tôi mỗi người châm một điếu thuốc, Lý Thanh vừa hút thuốc vừa nói: "Ban nãy anh Trần có dặn dò, bảo hai người các anh cứ yên tâm, cứ làm từng bước một theo như anh ấy nói, anh ấy tự có sắp xếp."
"Có hả?" Bàn Tử nói một cách chế giễu.
Lý Thanh khẽ gật đầu rồi nói: "Có chứ, anh ấy không làm chuyện gì mà ảnh không nắm chắc đâu. Nghe hay không thì tùy các anh, tôi chỉ chuyển lời thôi." Nói xong, Lý Thanh bắn đầu lọc thuốc lá đi, đầu lọc quét qua một đường cong hoàn mỹ rồi rơi vào trong nước.
"Thái độ gì vậy!" Bàn Tử làu bàu.
Tôi vỗ vỗ lên vai anh ấy, nói: "Được rồi, tôi cũng cảm thấy Trần Đông Phương làm việc rất cẩn thận, sẽ nắm rất chắc, anh đó, đừng có đa nghi quá, bây giờ đang ở trên cùng một thuyền rồi, chưa chắc là Tôn Liên Thành dám giở trò gì đâu."
"Tôi không lo về Tôn Liên Thành, tôi chỉ lo gã thanh niên mà hắn dẫn theo thôi, cậu còn nhớ Bàn gia ta từng nói với cậu, bất kể là luyện tập công phu ở bên ngoài cũng được, hay là kiểu luyện khí làm đâu chắc đấy như Bàn gia ta cũng được, thật ra sau khi đăng đường nhập thất (bước qua giai đoạn mở đầu), thì đều sẽ cảm nhận được có khí tồn tại, cũng có thể thông qua khí mà cảm nhận được thân thủ của đối phương cao hay thấp, sau khi tôi lên thuyền cũng đã thử thăm dò sơ qua cái tên nhóc đó, nhưng mà khi khí của tôi đến gần hắn thì cứ như là viên sỏi rơi xuống biển, hơn nữa hắn ta còn lập tức nhìn tôi một cái, phát hiện tôi đang để ý đến hắn, thế thì có thể chứng tỏ là thằng nhóc này rất lợi hại, quá là lợi hại đó cậu có biết không? Vấn đề là hắn còn trẻ tuổi như vậy, nhà họ Tôn có một cao thủ đỉnh cấp trẻ tuổi thế này, cậu không cảm thấy có gì mờ ám sao?" Bàn Tử nói.
"Anh nhỏ tiếng chút đi." Tôi trừng mắt với Bàn Tử, nói, con thuyền không lớn, điều này cũng dẫn đến việc chúng tôi không cách xa nhau lắm, lúc Bàn Tử nói về thanh niên kia, thanh niên đó khẽ quay đầu lại nhìn Bàn Tử một cái, việc này khiến tôi vô cùng ngượng ngùng, dù sao cũng là nói xấu sau lưng người khác rồi bị bắt ngay tại trận.
"Sợ gì chứ?" Bàn Tử nhìn lại thanh niên kia một cái, ban nãy anh ta mới nói người ta xong, bây giờ còn nhìn lại người ta nữa, không hề luống cuống chút nào, thậm chí Bàn Tử còn chào hỏi thanh niên kia nữa: "Uây, nhóc con, cậu nhìn Bàn gia làm gì hả?"
"Đừng chọc giận cậu ta, cậu ta gây cho tôi một cảm giác không được ổn lắm." Tôi kéo Bàn Tử một cái rồi nói.
Thanh niên kia bình thản lướt nhìn anh ấy một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn xuống Hoàng Hà, trông dáng vẻ của cậu ta, dường như có thể xuyên qua làn nước đục ngầu mà nhìn thẳng xuống đáy Hoàng Hà.
"Cảm giác không ổn thì mới nói nhiều đó, cậu để hắn ta thể hiện cool ngầu, hắn ta mãi mãi sẽ không lộ ra sơ hở, Diệp Tử, cậu nhớ lấy, bệnh từ miệng mà vào họa từ miệng mà ra, đối phó với dạng người như thế này, thì phải khiến hắn nói cho nhiều, giống như là anh trai của cậu vậy, cậu đánh không lại hắn, nhưng có thể chửi chết hắn." Bàn Tử nói.
"Thứ anh nói gọi là ngụy biện mặt nước hả?" Tôi cười khổ nói.
Bàn Tử phẩy tay nói: "Nói chung cậu cứ ngồi xem thôi là được rồi. Bàn gia tôi sẽ đi giao lưu với hắn ta, cool ngầu thì có một Tôn Trọng Mưu thôi là đủ rồi, tỏ vẻ cái gì chứ?"
Sau đó, Bàn Tử vậy mà lại đi về phía thanh niên kia muốn dùng chiến thuật để mở miệng thật, tôi kéo anh ta lại mà không kéo được, nếu anh ta không nói thằng nhóc này lợi hại hơn anh ta nhiều thì cũng được đi, đã nói mà còn đi khiêu khích thì tôi thật sự sợ thanh niên kia mà mất bình tĩnh một cái thì sẽ vứt anh ta xuống Hoàng Hà cho cá ăn mất, thằng cha Bàn Tử này đúng là to gan mà ngu ngốc, có lúc còn thiển cận nữa, biết rõ không phải là đối thủ mà vẫn dám đi khiêu khích, cho nên tôi cũng vội vàng theo qua đó.
"Uây, nhóc con, Bàn gia ta nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy à?" Bàn Tử bước qua rồi gọi thanh niên kia.
"Nói gì?" Thanh niên kia quay đầu lại nhìn Bàn Tử một cái rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận