"Tôi biết là nhà của ông ta mà, chẳng phải ông ta có mối quan hệ khăng khít với chúng ta sao? Càng vào những lúc thế này thì càng phải làm cho rõ ràng, cậu không sợ ở bên cạnh mình có chôn một quả bom hẹn giờ chứ tôi thì sợ lắm." Bàn Tử nói, rồi phóng lên trên thành tường. Tuy là anh ấy mập, nhưng cơ thể lại rất linh hoạt, từ trên tường đáp xuống đất gần như là không có bất kỳ âm thanh gì.
Tôi cũng hết cách, Bàn Tử đã vào trong đó rồi thì tôi đâu thể đứng đợi ở bên ngoài được, nên cũng trèo vào trong. Sau khi vào bên trong, tôi phát hiện đèn trong nhà chú Trụ Tử vẫn còn sáng, giờ này mà vẫn chưa ngủ thì chắc chắn là có vấn đề, mà chuyện này chắc chắn cũng đã đánh tan chút mộng tưởng cuối cùng trong lòng tôi. Bàn Tử làm một động tác tay ra hiệu bảo tôi im lặng. Anh ấy bước lên phía trước, hai chúng tôi lần đến bên dưới khung cửa sổ, chú Trụ Tử không phải là một người bình thường, Trần Thanh Sơn đã từng kể cho tôi nghe chuyện của chú ấy, ông này chính là ông Mori phiên bản Trụ Tử say rượu (ông Mori trong truyện Conan). Năm đó khi cùng Trần Thanh Sơn ra ngoài làm công nhân, chú Trụ Tử chỉ cần uống say thôi là biến thành một cao nhân thế ngoại.
Hai chúng tôi cũng không dám to gan lộ liễu mà nhìn vào, cứ ngồi xổm bên dưới khung cửa sổ như vậy, qua một lúc, tôi đột nhiên nghe thấy chú Trụ Tử đang nói chuyện ở trong phòng: "Nếu như Bàn Tử đó đã có thể giúp cô đầu thai kiếp khác, tại sao cô lại không đi? Bàn Tử đó có một chút đạo hạnh, có cậu ta viết thư dẫn lối Hoàng Tuyền cho cô, kiếp sau cô cũng có thể đầu thai vào một gia đình tốt, vẫn tốt hơn là làm một cô hồn dã quỷ chứ."
Tôi vừa nghe thấy lời này, tuy là cô Ngốc không nói gì, nhưng mà tôi lập tức có thể nghe ra được, đó là chú Trụ Tử đang nói chuyện với cô Ngốc, cho nên tôi lập tức dỏng tai lên mà nghe.
Cô Ngốc không hề trả lời lại, hoặc có lẽ giọng nói của cô Ngốc rất nhỏ nên tôi không nghe thấy, tôi chẳng nghe thấy được tiếng của cô Ngốc, lại qua một lúc, chú Trụ Tử thở dài một cái rồi nói: "Cô đó, đúng là số khổ quá đi, sau khi gặp Trần Thạch Đầu xong thì cảm thấy thế gian này không còn ai tốt đẹp nữa, cho nên Diệp Tử đưa cho cô một nhánh cây, cô liền muốn bảo vệ nó cả đời. Năm đó tôi vớt cô từ dưới nước lên, bùa chú gì đó mà tôi dùng đều là của chú Ba đưa cho tôi, cô thì tốt rồi, cứ nhất định phải khiến tôi nhớ mãi cái ân tình này, nhiều năm như vậy rồi tôi một mình vẫn rất tốt, cô đâu cần phải chăm sóc tận tình như vậy đâu, nếu như có cơ hội, cô vẫn nên đi đầu thai đi thôi."
Nghe đến đây thì tôi coi như cũng đã hiểu được tại sao cô Ngốc không chịu đi đầu thai rồi, thì ra cô ấy là vì báo ân, một là để báo ơn năm đó tôi đã cứu vớt cô ấy, hai là ở bên cạnh chú Trụ Tử để báo đáp ơn vớt xác, điều này khiến tôi tự nhiên thấy cảm động, nhiều lúc ma quỷ vậy mà còn biết đền ơn đáp nghĩa hơn con người nữa. Nghe đến đây thì tôi cảm thấy tiếp theo đây mình không cần phải nghe thêm nữa, tôi kéo kéo Bàn Tử, Bàn Tử rõ ràng là vẫn muốn ở lại tiếp tục nghe lén, tôi trừng mắt với anh ấy một cái, anh ấy khẽ lắc đầu một cách bất lực, hai chúng tôi tiếp tục rón ra rón rén từ trong nhà trèo ra ngoài. Sau khi trèo ra bên ngoài, Bàn Tử đột nhiên tằn hắn một tiếng, âm thanh này khiến tôi giật cả mình, vội vàng bịt miệng anh ấy lại, tôi bị dọa đến cả người không dám nhúc nhích, không phải là sợ chú Trụ Tử ra tay với hai chúng tôi, mà chủ yếu là sợ nếu bị phát hiện ra thì ngại lắm, kết quả chúng tôi cứ im lặng như vậy khoảng tầm mấy phút, hình như chú Trụ Tử không hề nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, chúng tôi lúc này mới cất bước rời đi.
Trên đường đi tôi nói với Bàn Tử: "Chuyện này dừng lại ở đây được rồi chứ? Hai người vợ của chú Trụ Tử đều qua đời sớm, hơn hai mươi năm nay chú ấy đều quan tâm đến gia đình tôi, có một khoảng thời gian tôi từng nghĩ nếu như chú ấy thật sự kết duyên với mẹ tôi thì cũng tốt, nhưng sau này phát hiện ra thật ra hai người họ không hề có ý định gì về chuyện này, chuyện tình cảm thì không thể gượng ép được, bây giờ có một cô Ngốc chăm sóc cho chú ấy, cũng rất tốt."
Bàn Tử nhìn tôi, ánh mắt kì lạ không nói gì, ánh mắt kì lạ thì cũng thôi đi, mà trên mặt anh ấy còn cười lạnh nữa.
"Biểu cảm của anh là gì đây?" Tôi hỏi.
"Cậu xem đó là thật à?" Bàn Tử hỏi ngược lại tôi.
"Lại gì nữa đây? Có gì mà không thể xem là thật được chứ?" Tôi ngơ ngác.
"Diệp Tử, cậu cái gì cũng đều tốt, chỉ là quá thật thà thôi, cậu nghĩ xem Trần Trụ Tử kia là ai chứ? Là người mà anh trai cậu cho rằng có thể gửi gắm cậu cho ông ta, cậu cho rằng hai chúng ta trèo tường leo vào ông ta không nghe thấy sao? Không nghe thấy mới là lạ đó! Mấy câu nói đó là cố ý nói cho chúng ta nghe thôi, có phải là khiến cậu cảm động rối tinh rối mù lên rồi phải không? Còn nữa, cậu cho rằng Bàn gia tôi không ra làm sao như thế à? Vừa mới nhảy ra khỏi sân là ho ngay? Tôi cũng là cố ý đó, đêm hôm vắng lặng như vậy, người bình thường đều sẽ nghe thấy tiếng ho của Bàn gia tôi, nếu như ông ta bước ra hỏi xem ai đó, cũng chứng minh được là ông ta không nói dối, nhưng ông ta cứ khăng khăng giả vờ là không nghe thấy, càng giả vờ cho giống thì lại càng sai sai, nên là rất có vấn đề." Bàn Tử nói.
Vốn dĩ tôi còn đang thấy cảm động thật, bị Bàn Tử nói thuyết âm mưu như vậy, tôi cảm thấy thế giới quan của mình đều sụp đổ, tôi lườm anh ta một cái rồi nói: "Có phải là anh quá đa nghi rồi không? Một tiếng ho đó của anh, lỡ như chú ấy cho là ai đó đi ngoài đường thì sao?"
"Dù sao thì nếu cậu không tin Bàn gia tôi á, thì tôi cũng hết cách, tôi biết là cậu coi người này như bố mình trong một thời gian dài, anh trai của cậu cũng tin tưởng ông ta, cho nên cậu không muốn điều tra, Bàn gia tôi cũng không điều tra nữa, nhưng mà tóm lại, cậu phải ghi nhớ chuyện này trong lòng, lúc đối mặt với người này thì ít nhiều gì cũng cẩn thận một chút. Có biết chưa hả?" Bàn Tử nói.
"Ừm." Tôi gật đầu, câu nói này của Bàn Tử rất đúng trọng tâm.
Dù sao thì người xưa có câu, cố gắng không làm tổn thương người khác, nhưng phải đề phòng những người cố gắng làm tổn thương bạn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận