Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 486: Cậu Không Nhớ Tôi Sao? (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Các người cũng là người của Quỷ đạo?" Sau khi tôi im lặng nửa ngày cuối cùng nói ra được câu này, bởi đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra được trong tình huống này. Cô ta và mấy lạt ma kia đều là người của Quỷ đạo cho nên khi biết được thân phận môn chủ Quỷ đạo là tôi thì mới hành lễ với tôi, đương nhiên tôi cũng biết cái suy nghĩ này có rất nhiều điểm không hợp lý.
"Người của Quỷ đạo xứng để tôi quỳ như vậy sao?" Liễu Thanh Tư ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Không phải chứ, các người không phải người của Quỷ đạo vậy làm thế làm gì?" Tôi hỏi.
Lúc này Liễu Thanh Tư đột nhiên đổi sang ánh mắt oán giận nhìn tôi hỏi: "Cậu có vấn đề muốn hỏi lẽ nào không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cứ đứng nhìn người ta quỳ như vậy sao?"
Nghe thấy giọng nói oán trách này tôi thực sự muốn chỉ mặt cô ta mà mắng một câu yêu tinh, nhưng tôi không thể làm vậy, bởi đơn giản là tôi không dám. Tôi nói: "Liễu cô nương cô mau đứng lên, nói thật mấy người quỳ như vậy dọa tôi ngây ra rồi."
"Cậu không đỡ tôi sao?" Liễu Thanh Tư lại nhìn tôi hỏi.
Tôi căng da đầu bước tới đỡ cô ta dậy, hai cánh tay của cô ta mềm như không xương vậy, tôi đỡ cô ta mà cô ta thuận thế mà nép vào trong lòng tôi, sau đó cô ta vẫy vẫy tay với bốn Lạt ma, bốn Lạt ma đó dường như rất nghe lời cô ta, lập tức đúng đậy men theo hành lang đi tới một nơi khác trong biệt viện.
Sau khi các Lạt ma đã đi rồi, Liễu Thanh Tư vẫn tiếp tục nép trong lòng tôi với cái tư thế ấy. Ngửi mùi hương trên người cô ta, cảm nhận nhiệt độ trên người cô ta khiến tôi có chút hoang mang. Tôi giơ tay lên nói: "Liễu cô nương, giờ không còn người ngoài nữa, chúng ta đừng diễn kịch nữa được không, cô đứng đậy chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
Tôi không nói còn đỡ, nói xong cô ta tiếp tục dùng tay vòng qua cổ tôi sau đó nhìn tôi chằm chằ hỏi: "Cậu thực sự không nhớ tôi sao?"
Câu hỏi này lần nữa làm tôi đơ ra, tôi gãi gãi đầu đáp: "Tôi đương nhiên là nhớ, không phải chúng ta đã từng gặp nhau ở cổ hoa lầu sao?"
Nghe tôi nói xong cô ta đột nhiên cười phá lên, ôm miệng cười phát ra tiếng lảnh lót như tiếng chuông. Cũng tốt, cô ta cười thì tự nhiên cũng buông tôi ra. Sau khi được buông tha tôi có cảm giác như mới cởi được gánh nặng. Tôi nghĩ những gì tôi trải qua trong hai ngày qua đã đủ đau khổ rồi, nếu chuyện này lan ra, có lẽ nhiều nam nhân sẽ trách móc tôi rằng miếng ăn đã dâng tận miệng rồi mà còn không đớp quá.
Liễu Thanh Tư cười men theo hành lang đi tới một căn phòng, tôi cũng đi theo sau. Căn phòng này mang phong cách cổ kính và có mùi thơm, những đồ nội thất bên trong đều là đồ cổ trông giống như trên TV, nhưng đồ đạc trên TV chắc chắn là đồ giả. Mặc dù tôi không nghiên cứu am hiểu gì về những đồ này nhưng tôi cũng hiểu muốn sưu tập được cả đống đồ cổ thế này thì không phải cứ có tiền là làm được, mà cần phải có đủ sự kiên nhẫn.
Sau khi gần tiến vào phòng Liễu Thanh Tư cởi dép lê vô tình khiến toàn thân mặc áo ngủ lụa trông càng sống động. Cô ta bước đến trước bàn trà bắt đầu pha trà.
"Liễu cô nương." Tôi mở miệng, vốn định nói chúng ta nói chuyện ngắn gọn, kết quả cô ta xùy một tiếng nói: "Đừng nói, uống trà trước."
"Nửa đêm rồi còn uống trà làm gì? Không định đi ngủ hay sao?" Tôi cười nói.
"Nếu tôi nằm trong lòng cậu, vậy đêm nay cậu có nỡ ngủ không?" Ai ngờ Liễu Thanh Tư nháy mắt với tôi nói.
Nha đầu Thu Li rõ ràng dứt khoát muốn ngủ với tôi mà nguyên nhân thì vô cùng đơn giản là nha đầu này nghe nói ngủ với tôi sẽ có lợi ích lớn, thế nên cái cách làm đó tôi có thể hiểu được. Quan trọng là người ta không phí lời với tôi vừa tới nơi đã đi thẳng vào vấn đề. Đó là một nha đầu tóc vàng cũng dễ đối phó.
Nhưng Liễu Thanh Tư, người phụ nữ mà đến Lục gia cũng phải nể mặt ba phần, đây cũng mới là lần thứ hai chúng tôi gặp mặt mà cô ta đã biểu hiện như vậy khiến tôi có chút không kịp đề phòng.
"Liễu cô nương, chị Liễu, chị đừng đùa em, em sao xứng với chị chứ!" Tôi cười nói.
Liễu Thanh Tư đặt ly trà trên tay xuống, chống tay lên bàn trà, dùng tay chống cằm, lặng lẽ nhìn tôi nói: "Xem ra cậu thật sự không nhớ tôi rồi. Nếu nhớ ra chắc chắn cậu sẽ không nói những lời như vậy."
Tôi nhíu mày, thái độ của Liễu Thanh Tư thật kỳ lạ, lời nói của cô ta còn lạ lùng hơn. Cô ta đã nói những lời này hai lần rồi, tôi không biết cô ta có ý gì hay chỉ đang nói nhảm.
Đương nhiên tôi không cho rằng cô ta lại rảnh tới vậy có thể cùng tôi ngồi nói nhảm.
Nhưng nếu lời cô ta nói là thật thì lẽ nào ông đây đã từng mất trí nhớ à?

Bình Luận

0 Thảo luận