Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 263: Một Chiếc Giày Thêu Hoa (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Nguồn: Đình Này Có Ngư
"Bàn Gia tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Quỷ Đạo đóng vai trò to lớn, phong trào Phá Tứ Cựu (chính là trào lưu cách mạng văn hóa phá vỡ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ) đều có liên quan đến lời dạy của Quỷ Đạo. Sau này có người muốn thứ gì đó từ Quỷ Đạo, nhưng Quỷ Đạo không chịu đưa, thế là chúng mới bị chia cắt." Bàn Tử nói, tôi thấy ánh mắt Bàn Tử khi nói chuyện có chút né tránh, dường như anh ta không muốn nói thêm gì nữa về những chuyện xảy ra tiếp theo.
"Anh đã quyết định nói ra sự thật, bí mật cốt lõi như vậy cũng đã nói ra rồi, anh còn quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này sao?" Tôi nhìn Bàn Tử hỏi.
"Không phải là tôi không nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, mà là những chuyện tiếp đó tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết Ngọc Hoàng Đạo dường như đã dùng những thủ đoạn không mấy vinh quang để tiếp xúc với những của quyền lực mới, nhưng thật ra cũng không thể hoàn toàn trách họ, phong cách hành xử của Quỷ Đạo quá cực đoan, không đáp ứng được nhu cầu của giới quyền lực lúc bấy giờ là điều khó tránh khỏi. Cho dù không có sự tham gia của môn phái tôi thì họ cũng không thể tồn tại được lâu, tuy Bàn Gia tôi cũng là người của Ngọc Hoàng Đạo, nhưng sư phụ tôi năm đó và các sư môn có chút bất hòa, cho nên bình thường sư phụ tôi tu luyện ở núi Tử Phủ. Tôi cũng như các cậu đến đây vì tôi tò mò, một là muốn biết năm đó Ngọc Hoàng Đạo đã dùng thứ gì để mua chuộc nhiều người phản bội như vậy. Thứ hai, tôi cũng muốn biết Quỷ Đạo muốn bảo vệ cái gì, thậm chí phải trả giá bằng việc từ bỏ địa vị đó. Được rồi, các cậu đừng nhìn tôi nữa, những gì tôi biết tôi đã nói hết rồi, những phần còn lại tôi thực sự không biết." Bàn Tử xua tay rồi đứng dậy.
Chú Trụ Tử nhìn Bàn Tử với nụ cười trên khuôn mặt và hỏi: "Cậu thực sự không biết?"
Bàn Tử nhìn chằm chằm chú Trụ Tử, trên mặt có chút tức giận, chỉ vào chú Trụ Tử nói: "Đừng dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi, tôi nói cho ông biết, những lời tôi vừa nói không phải do ông moi móc ra sao, nể mặt Diệp Tử nên mới kể cho các người nghe, cậu ta quá ngây thơ, tôi không nỡ lừa gạt cậu ta, còn về những chuyện khác, Bàn Gia tôi không biết là không biết, ông tin thì tin không thì thôi. "
Bàn Tử và tôi đã tiếp xúc lâu như vậy, anh ta thật sự không có ý định lừa dối tôi, những gì anh ta nói vừa rồi cũng thực sự ở một mức độ nào đó đã tiết lộ cho tôi. Cho dù hôm nay chú Trụ Tử không ép buộc, thì sau này chắc chắn anh ta cũng sẽ nói cho tôi biết, và xét theo giọng điệu hiện tại của anh ta thì có vẻ không giống như đang nói dối, hơn nữa, anh ta đã tức giận rồi nên tôi đứng dậy và nói: "Được rồi, được rồi, không nói nữa. Cảm ơn Bàn Gia hôm nay đã nói những điều này với chúng tôi. Dù sao thì ít nhất mọi chuyện ở đây cũng đã kết thúc, chúng ta đừng làm cho bầu không khí trở nên nặng nề như vậy nữa."
Chúng tôi ở trong nhà nói chuyện rất lâu, trời cũng đã sáng rồi. Mẹ tôi và Hàn Tuyết vào bếp bận rộn và bắt đầu làm bữa sáng cho chúng tôi. Anh trai đến phòng ông nội lấy cây súng thuốc của ông nội, sau đó ngồi trên chiếc ghế nhỏ nơi ông nội ngồi hàng ngày trong sân ngơ ngác, khi đó tôi và Bàn Tử ra ngoài đi dạo. Sau khi trải qua một loạt chuyện đêm qua, chúng tôi cũng cần dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Sau khi ra khỏi nhà, Bàn Tử nói với tôi: "Diệp Tử, Bàn Gia tôi thật sự không lừa cậu, những chuyện sau đó tôi thật sự không biết, nhưng có thể nói nhóm của A và Kế hoạch A mà cha cậu đã tham gia lúc đó đều có liên quan với nhau. Đây là lý do tại sao tôi không tin Trần Đông Phương, những người ở cấp độ đó không có một thứ tốt nào cả, ở cấp độ đó họ đã quen với việc dối trá, cho dù trong lòng có chút điều tốt, nhưng cũng là thân bất do kỷ. Lúc đầu tôi tưởng là trường sinh, dù sao đám lão già đó cũng lớn tuổi rồi, khó khắn lắm mới sống sót trên chiến trường sau đó có được vinh hoa phú quý. Tuy nhiên, tôi thấy rằng mọi thứ đều không đơn giản như vậy, trường sinh chỉ là sự theo đuổi của một số người, ví dụ như lão Lưu, mục đích của ông ta rất đơn giản, ông ta chỉ muốn Long Nguyên, sợ là sợ có rất nhiều chuyện không phải như ý muốn."

Bình Luận

0 Thảo luận