Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 435: Em Đoán Ra Rồi À? (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
"Được rồi, tôi đùa cậu thôi, tôi lớn như này rồi, cũng cỡ như cha cậu, đương nhiên là không cướp món đồ của anh bạn nhỏ là cậu đây rồi, tôi có việc cần dùng, dùng xong rồi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu. Lục gia muốn gặp cậu, nhưng mà cậu phải thể hiện ra chút gì đó." A nói.
"Đúng vậy đó Diệp Tử, thằng cha này nói không chừng tương lai còn trở thành ông già vợ của cậu nữa, cậu sợ đếch gì chứ!" Bàn Tử vỗ tôi một cái, sau đó nháy mắt với tôi rồi nói, nói xong, anh ấy quay sang nói với A: "Lưu Khai Phong đâu?"
"Đã được người của nhà họ Lưu đón đi rồi, yên tâm đi, ông ta vốn dĩ tuổi tác đã cao, còn xông pha một chuyến thế này, chắc chắn là chẳng còn sống được mấy ngày nữa, không cần lo về ông ta. Đi thôi, mực nước dâng cao, chúng ta còn đi đón đám người Trọng Mưu với Đông Phương nữa." A nói.
Bàn Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Được."
Tuy tôi rất bất mãn đối với A, nhưng mà nói thật, bây giờ quay trở lại mặt đất hơn nữa còn tập hợp với một đại đội, người dẫn đầu của cuộc tập hợp này còn là lãnh đạo năm đó của cha tôi, việc này khiến tâm lý của tôi được thoải mái hơn nhiều. Con người đúng là nên sống trên mặt đất, ở dưới mặt đất, đặc biệt là trong môi trường như vậy thì luôn khiến cho con người ta có cảm giác cực kì không thoải mái. Chúng tôi đi tiếp chưa được bao lâu, thì lên một chiếc ca-nô quân dụng, chiếc ca-nô nghịch dòng mà tiến, chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy cái thôn đã bị nhấn chìm hơn một nửa, cái thôn này nép vào một quả đồi, kiến trúc trong thôn vô cùng cũ kĩ giản đơn, giống như chỉ đơn giản là những căn nhà bằng đá vậy.
Cái thôn này, hẳn chính là cái thôn mà Quỷ Thợ May và thuộc hạ của hắn, cũng chính là đám người bóng đen kia trú ngụ. Nhìn thấy như vậy, tôi bất giác hỏi A: "Quỷ Thợ May với cả đám người bóng đen đó thì sao? Phải rồi, còn Tôn Liên Thành nữa!"
"Không biết, lúc bọn ta đến đây, cái thôn này đã trống trơn rồi. Con người Quỷ Thợ May xuất quỷ nhập thần, cậu có thể tìm được hắn mới là lạ đó." A cười nói.
Tôi không hỏi nhiều nữa, chủ yếu là vì tôi vẫn còn một chút tức giận đối với ông ấy, nên không muốn nói chuyện nhiều với ông ấy. Chiếc ca-nô của chúng tôi dừng lại ở đây, tôi cũng đoán ra được mục đích của họ, thật ra ở đây có hai cái giếng, hai cái giếng này nối liền với nhau, anh trai tôi nói với tôi, từ trên lầu ba họ có con đường thông đến cái giếng còn lại, mà Trần Đông Phương cũng đã nói, cái giếng còn lại này, chính là nằm ở chính giữa cái thôn này.
Chúng tôi đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này mực nước đã dâng cao đến mức nhấn chìm cả cái thôn rồi, mà vẫn không nhìn thấy nhóm người anh trai tôi đi ra, tôi nhịn không được mà nói với A: "Phái người đi tìm đi chứ!"
"Không cần, sắp sửa rồi." A nói.
A vừa mới dứt lời, trên mặt nước trồi lên một cái đầu, tôi nhìn thử, người này chính là anh trai tôi, sau khi cái đầu này trồi lên, liền ngay sau đó thì là Trần Đông Phương và Lý Thanh cũng ngoi lên khỏi mặt nước, binh lính vứt dây thừng xuống, họ túm lấy sợi dây thừng rồi trèo lên trên ca-no, sắc mặt của Trần Đông Phương và Lý Thanh cực kì khó coi, đặc biệt là Trần Đông Phương, ông ấy bước đến bên cạnh A rồi nói: "Xin lỗi, phu nhân bà ấy."
A phẩy tay rồi nói: "Trước khi đi phu nhân đã viết cho Lục gia lá thư cuối cùng rồi, Lục gia đã biết được tình hình, chuyện này không trách cậu được."
"Nhưng mà." Trần Đông Phương nói.
"Không có nhưng nhị gì hết, không cần phải nói gì cả, về Thiên Tân, Lục gia đợi cậu ở nhà." A nói.
A cực kì khẩn trương, Trần Đông Phương khẽ gật đầu rồi cũng không nói gì nữa, ngồi đó một cách lặng lẽ, Lý Thanh cũng ngồi xuống với vẻ mặt ngây ngốc, anh trai tôi thì ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ấy vẫn mang vẻ mặt không có cảm xúc, không nhìn ra được anh ấy đang vui, cũng không nhìn ra được anh ấy có bao nhiêu sự mệt mỏi, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nước đang từ từ dâng lên, không ai biết anh ấy đang nghĩ gì.
Chúng tôi ngồi trên ca-nô gần một tiếng đồng hồ, sau đó thì lên một chiếc du thuyền cực lớn, cơ sở trên đó cái gì cũng rất tốt, sau khi chúng tôi lên chiếc du thuyền, mấy quân nhân cũng tạm biệt chúng tôi, ba người là A, Trần Đông Phương với Lý Thanh lập thành một nhóm, sau khi lên thuyền thì liền đi ngay vào một căn phòng để bàn bạc gì đó, còn biểu cảm của anh trai tôi lúc này thì giống hệt như Quỷ Thợ May, anh ấy đứng ở đầu tàu, cứ mãi nhìn xuống mặt nước. Tôi bước đến bên cạnh anh ấy, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi rồi nói: "Lý lão thái muốn vào trong quan tài đầu rồng bằng vàng, vào giây phút cuối cùng là anh đã g.i.ế.t bà ấy."
Tôi không ngờ câu nói đầu tiên của anh trai tôi, lại khiến tôi chấn động như vậy, nhưng mà ngoài sự kinh ngạc ra, tôi cũng biết anh trai tôi khi làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều có lý do của mình, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn anh trai tôi rồi nói: "Có thể nói cho em biết nguyên nhân không?"
"Nguyên nhân đó là quan tài đầu rồng bằng vàng chỉ có một cái." Anh trai tôi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận