Rất rõ ràng anh trai chỉ cần nhẹ nhàng đánh một quyền không chỉ cây bị đốn ngã mà đến những cành cây chắc chắn nhất cũng bị xé toạc ra làm bốn năm phần.
"Mạnh vậy sao?" Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Trước đây anh ấy cũng đã rất mạnh rồi, nhưng nếu đi so với hiện tại thì đúng là một trời một vực.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi cậu ta phát huy được toàn bộ sức mạnh ra thì có lẽ sẽ còn đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trọng Mưu cậu đã nghĩ kỹ là sẽ học đao pháp của lão Lục lưng gù ư? Ta phải công nhận đạo pháp của ông ta hợp với cậu, nhưng kiếm pháp của gia tộc Hiên Viên cũng là vô song." Hiên Viên Công Cẩn nói.
Anh trai lắc đầu nói: "Tôi đã đồng ý với ông ấy sẽ học đao pháp của ông ấy."
Hiên Viên Công Cẩn không khỏi thất vọng nói: "Được rồi, cậu cứ coi như ta chưa nói gì. Quay về thôi, có lẽ bọn họ rất lo lắng cho hai người."
Hiên Viên Công Cẩn chỉ nói mấy câu là đưa chúng tôi ra ngoài, kết quả đã đi mấy ngày. Bởi lo lắng cho anh trai nên thậm chí tôi cũng không hề quay về báo bình an, chủ yếu là đi quá đột ngột đến điện thoại tôi cũng không kịp mang theo. Đợi khi chúng tôi về tới mấy người bọn họ nhìn thấy chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được trên mặt bọn họ tràn ngập lo âu. Bọn họ vội vàng đi tới, không biết có phải do kiêng kị Hiên Viên Công Cẩn hay không mà Bàn tử chỉ thở hắt ra một hơi vỗ vỗ lên vai tôi chứ không hề hỏi chúng tôi đã đi đâu.
Sau đó Bàn tử nhìn anh trai một cái rồi nói: "Tôn Trọng Mưu, hình như anh có cái gì khang khác, lại trở nên mạnh hơn rồi ư? Tôi nói này, anh có phải là con thú hoang không vậy, mới mấy ngày không gặp anh đã bế quan tu luyện ư?"
"Diệp tử đã đưa long nguyên thứ vốn thuộc về em ấy cho tôi, khiến cho tôi thay da đổi thịt." Anh trai không hề lòng vòng mà nói thẳng luôn.
Anh ấy nói xong câu này tôi có thể cảm nhận rõ ràng được mấy người bọn họ đều hít một hơi lạnh, Trần Đông Phương lại càng không thể ngờ được mà nhìn sang tôi, hoặc có thể trong mắt bọn họ thứ bảo vật như long nguyên mà tôi lại có thể nhường cho anh trai mình, đây là hành động quá điên rồ. Tôi cười nói: "Tôi chỉ cần điểm hồn đăng lên là đã mạnh như vậy rồi há lại cần cái thứ đồ chơi này sao? Hơn nữa anh ấy cần thứ này hơn tôi."
Bàn tử nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu nói: "Muốn làm gì thì làm, dù sao hai người cũng là anh em ruột, hai người vui là được. Hez, so sánh này đúng là khiến người ta tức chết mà, Bàn gia này chỉ là anh em xã hội thôi, sao có thể so sánh được với huyết mạch tình thâm nhà cậu!"
Tiểu Thất kéo cánh tay Bàn tử nói: "Câu nói này của anh chẳng phải vô nghĩa sao?"
Cho đến lúc này, tôi vẫn không ngờ được Hiên Viên Công Cẩn vậy mà lại nói lời từ biệt với chúng tôi, không phải tôi không nghĩ ông ta sẽ rời đi, chỉ là không ngờ ông ta cũng chẳng thèm nói với con mình đôi câu. Lúc ông ấy nói phải rời đi Bàn tử ngây ra nhìn ông ấy, sau cùng ông ta chỉ vỗ vỗ vai Bàn tử nói: "Cái người ở sâu trong núi Côn Luân đã ra ngoài rồi, ba người lão Lục lưng gù rõ ràng là đang bức vua thoái vị đây mà, bức ép ta phải thả một ma đầu khác ra ngoài, cho nên ta phải đi trước xử lý chút chuyện. Hy vọng sau này gặp lại mấy người chúng ta có thể cùng chung vai sát cánh chiến đấu."
Nói xong Hiên Viên Công Cẩn vẫy vẫy tay với chúng tôi rồi vỗ vào bao kiếm, thanh trường kiếm phóng ra, ông ta cưỡi lên kiếm xé gió rời đi. Không thể không nói chỉ xét về cái tư thế cưỡi kiếm mà đi này thì Hiên Viên Công Cẩn là người có phong thái tiên nhân nhất mà tôi từng gặp. Phải biết năm đó khi Hà chân nhân rời đi cũng là ngồi taxi mà đi!
Cho đến khi bóng dáng của Hiên Viên Công Cẩn đã mất dạng Bàn tử vẫn đứng ngây ra nhìn theo hướng ông ta rời đi. Theo sự hiểu biết của tôi về Bàn tử thì trái tim anh ta hoàn toàn không khớp chút nào với vẻ ngoài thô ráp kia, chắc chắn anh ta cũng hy vọng cha ruột của mình có thể nói vài câu với mình.
Về điểm này mà nói Hiên Viên Công Cẩn có vẻ hơi quá đáng. Tôi vỗ vỗ vai Bàn tử nói: "Có lẽ ông ấy có chút việc gấp thì sao?" Nói ra câu này xong đến bản thân tôi cũng cảm thấy quá giả dối.
Bàn tử lắc lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không có nhu cầu, nhưng các người có ai nghe hiểu được mấy lời cuối cùng của ông ấy không, cái gì mà nói lão Lục lưng gù bọn họ lúc đó rời đi là ép vua thoái vị? Cái gì mà cái người ở sâu trong núi Côn Luân, cái gì mà phải thả người đó ra?"
"Tôi hiểu." Anh trai nói.
"Anh biết thì có tác dụng đếch gì, anh cũng đâu có nói." Bàn tử trề môi nói.
"Đi, quay vào, tôi sẽ nói cho mọi người." Anh trai nói xong thì chúng tôi đều lần lượt vào trong nhà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận