Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 490: Có Thể Nói Chuyện Đàng Hoàng Được Không? (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Mẹ kiếp! Biết ngay là không đơn giản như vậy mà!" Tôi nhịn không được mà bật ra một tiếng chửi thề. Nếu như thật sự đơn giản như vậy, Lão Lục lưng khòm đã không cần phải lao tâm khổ tứ chỉ bảo, bày ra nhiều kế hoạch như vậy để mà tính kế với tôi rồi.
"Cô muốn điều kiện thế nào, nói đi." Tôi nói.
"Cưới tôi đi, kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng." Cô ta nói.
"Bà cô ơi, đừng có đùa nữa." Tôi nói.
"Tôi đâu có đùa với cậu." Cô ta nói.
"Cái này thật sự không được đâu." Tôi nói.
"Cậu mơ đi, cậu nợ tôi đến ba ân tình." Cô ta nói.
" n tình gì chứ? Cô muốn tôi làm gì?" Tôi đột nhiên cảm thấy có mùi âm mưu đâu đây.
"Tôi vẫn chưa nghĩ xong." Cô ta cười nói.
"Vậy cô bảo tôi đi chết, thì tôi cũng phải chết à?" Tôi hỏi.
"Làm sao mà tôi nỡ bảo cậu đi chết được chứ?" Cô ta nói.
"Rốt cuộc là liệu có thể nói chuyện cho đàng hoàng được không đây? Tôi đồng ý với cô, nhưng cô không thể đi ngược với nguyên tắc làm người của tôi được!" Tôi nói.
"Kiệu tám người khiêng cưới tôi đường đường chính chính, có tính không?" Cô ta hỏi.
"Tính!" Tôi nói.
Tôi phát hiện đúng thật là không có cách nào để nói chuyện một cách bình thường với người phụ nữ này được, cứ mỗi lần nói một câu thì giống như là cô ta đổi sang một con người khác, lúc bạn cho rằng cô ta đang trở nên nghiêm túc, thì câu tiếp theo cô ta không còn nghiêm túc nữa, nhưng nếu như bạn không nghiêm túc, cô ta liền lập tức trở nên nghiêm túc, nói cả buổi trời tôi mới phát hiện ra tôi hoàn toàn bị cô ta dắt mũi dẫn đi.
So với người phụ nữ này, hỗn thế ma vương Thu Ly kia, đúng thật chỉ là một đứa trẻ con!
"Được rồi, không đùa với cậu nữa, tôi cũng nói thật với cậu vậy, trước khi cậu đến, Lưu Khai Phong cũng đã đến tìm tôi, vốn dĩ tôi cũng không thích con người của Lão Lục lưng khòm này lắm, chẳng có nguyên nhân vì sao không thích gì cả, Lý Hương Lan đã chết rồi, tôi càng không có khao khát muốn hợp tác với ông ta, nhưng mà tôi không ngờ, cậu vậy mà lại đến đây, còn là cháu ngoại của ông ta nữa, cho nên tôi đưa ra cho cậu ba điều kiện, đây đã coi như là đã rất nể mặt cậu lắm rồi đấy." Liễu Thanh Từ nói.
"Được, cô nói đi, tôi đồng ý với cô." Tôi nói.
Liễu Thanh Từ khẽ gật đầu rồi nói: "Chuyện này vẫn phải nên kể từ lúc đó."
Những gì mà cô ta nói sau đó, thật ra có thể kết hợp với bức bích họa mà tôi nhìn thấy trong giếng khóa rồng ở Hoàng Hà, nếu như thật sự tách nó ra riêng, thì đó chính là vào thời của Lưu Bá Ôn, cũng chính là trước khi hai con cự long cõng một tảng đá lớn rơi xuống đất, ở Mật Thông Tây Tạng, có một vị Lạt Ma sắp tọa hóa, vị Lạt Ma này là một trưởng lão có thân phận rất cao trong Lạt Ma Giáo. Lúc ông ấy tạo hóa, đã suy diễn ra một bức tranh, không một ai nhìn thấy bức tranh này, nhưng ông ấy đã để lại một hàng chữ bằng máu: Thiên thần hạ phàm.
Chính bởi vì thân phận của vị trưởng lão này quả thật rất cao, nên theo truyền thống của một nhánh trong Lạt Ma Giáo của họ, trước khi Lạt Ma tọa hóa sắp thăng thiên thì lần cầu nguyện và suy đoán cuối cùng bình thường đều là thứ giống như thánh chỉ, bởi vì họ cho rằng đây là câu hỏi mà họ dùng cả sinh mạng để hỏi lên trời cao, giống như là sau khi Đạt Lai Lạt Ma chết đi sẽ đi tìm linh đồng chuyển thế vậy, Lạt Ma Mật Tông đối với phương diện này thì sẽ càng thêm thần thánh và tin tưởng hơn.
Cho nên, câu nói của vị trưởng lão này lập tức được Lạt Ma Giáo coi trọng. Thế nên một trưởng lão khác của một nhánh trong Lạt Ma Giáo của họ liền tiến hành suy diễn, kết quả được suy diễn ra chính là có thiên thần, hạ phàm ở đất Trung Thổ, sau đó họ liền phái một nhóm Lạt Ma đi vào Trung Thổ, tìm kiếm tung tích thiên thần, rồi đón thiên thần quay trở lại vùng đất thần thánh nhất chính là Tây Tạng.
Sau khi vào đến Trung Thổ, lúc đó chuyện chân long cõng đá bay đến đã không còn là bí mật gì nữa, một nhóm Lạt Ma của họ cho rằng người mà chân long kéo đến, chính là thiên thần mà trưởng lão đã suy diễn ra. Lạt Ma vốn dĩ là những người cực kì kiêu ngạo, họ coi đó là điều đương nhiên, muốn dẫn thần mà trưởng lão của họ suy diễn ra đi theo họ. Kết quả bọn họ đã quá xem thường Lưu Bá Ôn, họ xảy ra xung đột, hậu quả thì giống như người ta có thể tưởng tượng, các tu sĩ Trung Thổ vốn đã đủ lớn mạnh, Lưu Bá Ôn lại là một người kinh thiện động địa, họ không chỉ không đón được thiên thần trở về, mà ngược lại còn bị Lưu Bá Ôn dạy dỗ cho một trận, nhếch nhác không thể nhìn nổi mà quay về Tây Tạng.
Nhưng Lạt Ma giáo vẫn chưa từ bỏ kế hoạch đón thiên thần quay về, đường đường chính chính không được, vậy thì làm một cách âm thầm lặng lẽ.
Nhưng ngay vào lúc bọn họ lên kế hoạch lại một lần nữa bước vào Trung Thổ để đón thiên thần về, Lạt Ma Giáo lại xảy ra biến cố, mấy trưởng lão đó, liên tiếp tọa hóa một cách ly kỳ.
Mấy trưởng lão đó vốn dĩ có tu vi hơn người, họ có thể tự cảm nhận được cái chết của mình, nhưng trong tình thế họ không cảm nhận được bất kỳ sự báo trước nào mà cứ bất ngờ chết đi, không để lại bất kỳ di ngôn nào.
Điều kì lạ nhất đó là, lúc bọn họ chết, hướng mà họ quỳ bái, chính là nơi sâu thẳm trong Đại Tuyết Sơn.

Bình Luận

0 Thảo luận