Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Lời Bàn Tử nói cũng có lý, nếu như là tôi thì chắc chắn sẽ làm theo những gì anh ấy nói rồi, nhưng anh trai tôi tính tình cực kì cố chấp, chiếc giày này chắc chắn anh ấy sẽ không đốt đi rồi, cứ như vậy mà chúng tôi cầm cự đến khi trời sáng, Bàn Tử lại đi tìm anh trai tôi để nói chuyện này, kết quả một lúc sau Bàn Tử mặt mày cau có đi ra, nhìn thấy sắc mặt của Bàn Tử là tôi muốn bật cười, bèn nói: "Sao thế, có phải là không có tác dụng gì phải không? Chẳng phải tôi đã nói với anh là anh trai tôi tính tình cứng đầu rồi sao, anh có nói gì cũng vô ích thôi."
"Có xảy ra chuyện gì thì Bàn gia ta cũng mặc kệ, bảo cậu ta một mình đi mà gánh lấy, Tôn Trọng Mưu chẳng phải là thiên hạ đệ nhất sao? Cứ để cậu ta đi mà xử lí!" Bàn Tử giận đùng đùng nói.
Tôi còn có thể làm gì chứ? Chỉ có thể an ủi Bàn Tử mấy câu, sau đó chúng tôi đi cởi sợi dây thừng buộc trên quan tài ra, chuyện này nếu như để người ngoài nhìn thấy thì đúng thật chẳng ra làm sao, người hôm nay đến viếng cũng đã ít đi rất nhiều, đến trưa thì tôi thực sự buồn ngủ chịu không nổi nữa, nên đi ngủ một lát, ai dè vừa ngủ một cái là mê man không biết trời trăng mây đất gì, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi ăn cơm xong thì không thấy bóng dàng Bàn Tử đâu, gọi điện thoại cho Bàn Tử thì anh ấy nói hôm nay anh ấy ngủ lại bên chỗ ủy ban thôn, nghe giọng của anh ấy vẫn đang còn bực mình anh trai tôi lắm, thậm chí còn gọi tôi cũng qua đó luôn, tối hôm nay để anh trai tôi nếm trái đắng một mình, tôi đương nhiên là không thể qua đó rồi, sau khi cúp máy thì tôi đi theo bên cạnh anh trai, tôi cũng thử dò dò khuyên anh trai mấy câu, ý là gần đây đã có nhiều chuyện rồi, thật ra thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, dứt khoát đem chiếc giày đó giao cho Bàn Tử xử lý là xong.
"Có nhớ con mèo tối hôm qua không?" Anh trai tôi nhìn tôi một cái rồi hỏi.
"Nhớ chứ." Tôi ngây ngô nói, không biết tại sao anh trai tôi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Con mèo đó có vấn đề, không phải là mèo hoang đột nhiên đến đây, mà là có người cố ý đến thăm dò." Anh trai tôi nói một cách thần bí.
Chuyện này thật ra tôi chưa hề nghĩ đến, anh trai tôi vừa nói như vậy xong, tôi cảm thấy đây mới là lý do mà anh trai tôi khăng khăng không muốn đốt chiếc giày đi, bèn hỏi: "Chuyện gì vậy anh hai, anh phát hiện ra gì rồi à?"
Anh trai tôi khẽ lắc đầu nói: "Không biết, tối hôm qua em với Bàn Tử đều đang ngủ, anh là người phát hiện ra con mèo đó trước tiên, lúc Bàn Tử tỉnh dậy, kì thật anh đã nhìn thấy nó gần nửa tiếng rồi, ánh mắt của nó quá kì lạ, giống y như người vậy, bởi vì một số nguyên nhân, mèo hoang bình thường sẽ sợ anh, đương nhiên không dám nhìn thẳng vào anh lâu như vậy, chỉ dựa vào một điểm này thôi là anh có thể đoán ra nó không phải là một con mèo bình thường, mà là có người cố tình thả nó tới đây, giả sử như tối hôm qua trong quan tài thật sự là di thể của ông nội, thì đã xảy ra chuyện rồi."
"Anh cảm thấy là người nào? Liệu có phải là Đường Nhân Kiệt không? Ông ta thả mèo qua đây để làm gì chứ?" Tôi lập tức trở nên căng thẳng, bởi vì tôi biết anh trai tôi tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung.
"Không phải là Đường Nhân Kiệt đâu, hẳn là một người bên ngoài, thả mèo vào đây là để xác nhận xem ông nội có ở trong quan tài hay không, lần này người đến e là không có ý tốt." Anh trai tôi nói.
Tôi đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua tôi mơ thấy, đó là một bà lão có gương mặt mèo, trên chân bà lão có mang một chiếc giày thêu hoa, lại nhớ đến Bàn Tử nói chủ nhân của chiếc giày thêu hoa này khủng bố thế nào, tôi bất giác cảm thấy có hơi lạnh sống lưng, muốn gọi một cú điện thoại cho Bàn Tử bất luận thế nào cũng bảo anh ấy tối nay sang đây, ở đây tuy là có anh trai tôi, nhưng anh trai tôi không phải là nhân tài ở phương diện này, trong ngôi nhà này còn có tôi, còn có hai người phụ nữ trói gà không chặt! Nhưng tôi vẫn kìm lại không gọi, sợ khiến anh trai tôi nghĩ rằng tôi không tin tưởng anh ấy, hơn nữa dựa vào hiểu biết của tôi đối với Bàn Tử, cho dù anh ấy thân ở ủy ban thôn, nhưng tâm trí cũng nằm ở đây, miệng mồm chua ngoa nhưng tâm địa thiện lương chính là anh ấy.
Tối nay đương nhiên là tôi không thấy buồn ngủ một chút nào, cứ khư khư canh chừng như vậy, mãi cho đến lúc nửa đêm, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bàn Tử ở phía sau căn phòng, sau đó là tiếng Bàn Tử chửi như tát nước, anh trai tôi lập tức đứng dậy xông ra ngoài, trước khi xông ra ngoài đó, anh ấy nói: "Em canh chừng ở đây."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận