Người dịch: Hàn Lam
.
Chúng tôi không nói gì nhiều với nhau nữa, bởi vì hai chúng tôi ai cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ thật kì lạ và ngượng ngùng, miệng lưỡi thế gian, cho dù bạn có tự nói với bản thân mình rằng thanh niên kia chính là nói xằng nói bậy thế nào đi nữa, thì bạn cũng không thể nào loại bỏ sạch sẽ cảm giác khó chịu trong lòng mình được. Sau đó hai chúng tôi quyết định chui vào trong khoang thuyền để ngủ, chỉ có điều lần này, mặc cho con thuyền có lắc lư như một cái nôi thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào vào giấc được, một là không buồn ngủ, hai là tôi sợ lại mơ thấy giấc mơ đẫm máu, trong mơ tôi với Bàn Tử gặp nhau trên chiến trường, đối mặt sinh tử.
Vừa hay đang lúc chúng tôi cảm thấy buồn chán, Bàn Tử phát hiện ra một bàn cờ tướng đầy bụi ở trong góc khoang thuyền, liền rủ Trần Đông Phương chơi với anh ấy một ván, Bàn Tử thì đánh cờ rất dở, Trần Đông Phương cũng không phải là cao minh gì, hai người tôi tới anh lui chết rất thê thảm, sau khi giết được mấy ván thì hoàn toàn giết đỏ cả mắt, không còn đi cờ theo bài bản gì nữa, gần như vừa bắt đầu một cái là đã điên cuồng đối chọi. Tài đánh cờ của hai người họ rất tệ, nhưng điều không ngờ đó là một Lý Thanh bất cần đời vậy mà trình độ cũng rất được, xem ra cái này đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Lý Thanh vừa lên sàn một cái là đánh cho Bàn Tử không còn manh giáp, Bàn Tử bất lực chỉ có thể lôi tôi ra giúp anh ấy báo thù rửa hận, kết quả ván cờ của tôi với Lý Thanh lại là ván cờ tốn nhiều thời gian nhất, cựu phùng tri kỷ kỳ phùng địch thủ là thứ mà các văn nhân thời cổ đại cho rằng đó là chuyện may mắn nhất, ai dè một ván cờ của chúng tôi còn chưa đánh xong, Tôn Liên Thành đột nhiên bước xuống nói với chúng tôi: "Đừng chơi nữa, người chắn đường xuất hiện rồi."
Thật ra lúc này trời đã tờ mờ sáng, tôi còn cho rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ, kết quả chuyện gì đến rồi cũng đến, chúng tôi bỏ cờ xuống, vội vàng bước ra bên ngoài, lúc này, con thuyền từ từ dừng lại, tôi nhìn thấy ở phía trước thuyền của chúng tôi, có một kim thân hòa thượng, hòa thượng này đạp trên một cây sậy, trông có vẻ giống hệt như kim thân La Hán đã hạ thế.
"Bồ Đề vốn dĩ không có cây, gương sáng không có đài, vốn dĩ không có gì, cớ sao lại tung bụi?" Hòa thượng đó chắp hai tay lại, đứng trên mặt nước nói với chúng tôi.
"Chuyện này là sao thế Bàn gia, tại sao lại có một hòa thượng đến đây nữa?" Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói.
Bàn Tử chau mày lại nhìn hòa thượng kia nói: "Dám hỏi là đạo hữu phương nào, tại sao lại giả thần giả quỷ như vậy?"
"Bồ Đề vốn dĩ không có cây, gương sáng không có đài, vốn dĩ không có gì, cớ sao lại tung bụi?" Hòa thượng kia tiếp tục nói.
"Báo lên danh hiệu, sao lại cản đường?" Bàn Tử lại hét lên một câu.
"Bồ đề vốn dĩ không có cây..." Hòa thượng đó nói.
Lúc này, Lý Thanh đột nhiên hét lên một câu với hòa thượng này: "Đm ông nội mày!!"
"Bồ đề vốn dĩ không có cây..."
"Đây là người máy hả? Hay là hòa thượng giả?" Lý Thanh đùa.
"Tôi thấy giống như là máy lặp lại đó." Bàn Tử nói, nói xong, Bàn Tử trực tiếp móc ra một lá hoàng phù, hòa thượng đạp trên cây sậy đứng trên mặt nước, Bàn Tử đương nhiên cũng có thể đạp trên hoàng phù mà xuống nước, sau khi hoàng phù đó biến to ra rơi xuống trên mặt nước, Bàn Tử phóng lên một cái, lướt đi về phía hòa thượng kia.
Lúc này tôi đột nhiên muốn biết thanh niên kia có suy nghĩ gì, nên nhịn không được mà nhìn trộm hắn ta một cái, ai ngờ hắn vẫn giữ biểu cảm như trẻ con bị bại não mất trí nhớ, sét đánh cũng không động đậy, ngây ngốc nhìn hòa thượng đột nhiên xuất hiện trên mặt nước kia.
"Hòa thượng này đến bằng cách nào vậy?" Trần Đông Phương hỏi Tôn Liên Thành.
"Bay tới đó, đạp trên một cây sậy độc mộc, cứ vậy mà tới thôi, mới đầu tôi còn cho rằng đó là xác chết trôi, ai ngờ là một cao tăng, mấy cái khác thì không nói, chỉ nhìn khắp người có một màu vàng này thôi, thì thấy là không đơn giản rồi." Tôn Liên Thành nói.
Lúc này, Trần Đông Phương cũng nhìn thanh niên kia một cái, nhưng mà rõ ràng, ai cũng không thể nào nhìn ra được thứ gì từ người thanh niên đó, còn sau đó, chúng tôi lại chăm chú theo dõi Bàn Tử, bởi vì lúc này Bàn Tử đã đạp trên hoàng phù đi đến trước mặt hòa thượng kia.
Từ xưa Phật với Đạo đã là kẻ thủ, Bàn Tử tuy không ăn mặc đúng chuẩn như đạo sĩ, những lá hoàng phù dưới chân thì chắc chắn đã nói rõ thân phận rồi, hai người này sau khi nhìn nhau như vậy, đúng thật là có chút cảm giác Phật Đạo tương tranh Hoa Sơn luận kiếm.
Bàn Tử di chuyển xung quanh hòa thượng này một vòng, sau đó lại sờ sờ thử, lúc này mới hét lên với chúng tôi: "Đây là một kim thân hòa thượng."
"Kim thân hòa thượng là cái gì?" Tôi hỏi.
"Hòa thượng chết đi, nhục thân được tẩm bột vàng, tạo thành Phật sống." Bàn Tử kêu to.
"Cái thứ đó chẳng phải đều được thờ ở trong chùa miếu sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Tôi nói.
"Có quỷ mới biết được." Nói xong, Bàn Tử vô cùng tùy ý mà đẩy hòa thượng kia một cái, dường như là muốn đẩy ông ta rơi vào trong nước, kết quả sau khi đẩy một cái, Bàn Tử bèn ngơ người, bởi vì anh ấy suýt chút nữa đã rơi xuống nước, còn hòa thường đạp trên lá cây sậy kia vậy mà lại không hề động đậy.
Bàn Tử lại đẩy thêm một cái, hòa thượng vẫn bất động, ông nội này liền đá cho một cái luôn.
"Bàn Tử, cẩn thận!" Ngay vào lúc này, tôi nhìn thấy hình như hòa thượng kia nở một nụ cười kì lạ.
Sau đó, bột vàng trên người ông ấy bắt đầu rơi xuống.
Bên dưới lớp bột vàng, thế mà lại là một lớp da đầy máu.
Không cần chúng tôi nhắc, Bàn Tử cũng đã phát hiện ra rồi, anh ấy lấy từ trong túi ra một lá hoàng phù, lập tức dán lên trên trán của hòa thượng này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận