Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Ồn ào cái gì thế?" Lúc này một người trung niên từ trên lầu bước xuống. Người này ăn mặc rất chỉnh tề trông dáng vẻ giống Trần Đông Phương là kiểu đàn ông trưởng thành trầm ổn. Không thể không nói đàn ông đến tuổi trung niên mà có phong cách như vậy quả thực rất có sức hấp dẫn.
Ông ấy vừa bước xuống khóe mắt Hàn Tuyết đã ửng đỏ nói: "Cha, cha xem dì lớn bọn họ, mọi người đã nói gì với con chứ?"
Thì ra người này là cha của Hàn Tuyết. Ông ấy vỗ vỗ vai Hàn Tuyết nói: "Ta vừa nghe một cuộc điện thoại, ở trên lầu ta đều đã nghe hết rồi, dì lớn của con không đúng, nhưng bọn họ cũng chỉ vì quan tâm con."
"Cha, sao cha cũng lại như vậy?" Hàn Tuyết nói.
Người đàn ông trung niên cười đi tới bên cạnh tôi nói: "Thanh niên này tính khí không tồi, rất trầm ổn."
Tôi đứng dậy cười nói: "Chú, đây là lẽ bình thường thôi."
Ông ấy nhìn tôi một cái rồi gật đầu nói: "Cháu về trước đi, Phá Quân đứa trẻ này bị chiều hư rồi, nó quyết tâm phải giành được Tuyết nhi, chúng ta không nhất thiết phải chịu thiệt."
Lúc này Hàn Tuyết kéo tôi nói: "Diệp tử chúng ta đi, bọn họ như vậy em cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa."
Tôi nhìn Hàn Tuyết lắc nhẹ đầu. Bây giờ xem ra cha của cô ấy cũng khá văn minh thông suốt. Làm cha mẹ muốn họ hàng thăm dò tôi một chút cũng là điều dễ hiểu. Cho dù là dì lớn của Hàn Tuyết hay đứa trẻ kia thì tôi cũng không cần thiết phải tính toán so đo, một là do trước khi đến tôi đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Hai là bọn họ nói không sai, Hàn Tuyết xứng đáng là viên minh châu trong nhà, bọn họ có yêu cầu cao đối với người sau này làm chồng của cô ấy cũng là đương nhiên. Hiện thực của tôi và Hàn Tuyết đều đã bày ra trước mắt, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng cái người tên Phá Quân trong lời của bọn họ, cực khổ theo đuổi Hàn Tuyết bảy tám năm, giờ lại muốn tới hỏi tội tôi, nếu bây giờ tôi đi thì không cần bọn họ nói tôi cũng có thể tự đào cái hố mà nhảy xuống luôn.
Tôi cười với cô ấy, lại nói với người đàn ông trung niên: "Nếu giờ cháu rời đi thì còn mặt mũi nào để nói sẽ chăm sóc cô ấy cả đời? Trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời, hơn nữa cháu cũng không có ý định trốn. Anh ta theo đuổi Tuyết nhi bảy tám năm trời không được đáp lại, cháu và cô ấy mới quen nhau vài năm cô ấy đã đồng ý làm bạn gái cháu chứng tỏ cháu xuất sắc hơn anh ta nhiều."
"Tiểu tử nhà anh đúng là tự tìm đường chết, đợi xem anh Phá Quân đến đánh c.h.ế.t anh! Không phải chỉ là một thằng quan nhãi nhép sao? Chỉ cần đánh c.h.ế.t không cần lo chôn!" Khải Khải nói.
"Im miệng lại ngay, nói thêm câu nữa thì cút ra khỏi đây!" Lúc này người đàn ông trung niên trừng mắt với thằng nhóc. Cha của Hàn Tuyết dường như có quyền uy rất lớn trong mắt mọi người trong gia đình, một câu thôi cũng khiến thằng nhóc ngang ngược này tái mặt nhất thời không biết nên đứng hay nên ngồi.
"Cát Lỗ, Khải Khải chỉ là một đứa trẻ, chú cần gì phải to tiếng với nó như vậy?" Dì lớn của Hàn Tuyết bất mãn nói.
"Trẻ con? Những chuyện xấu nó làm bên ngoài đủ cho nó ngồi tù mấy chục năm. Còn tiếp tục nuông chiều đứa con này của chị chết lúc nào chị cũng không biết đâu. Hôm nay Tuyết nhi đưa bạn trai về nhà là Hàn gia tôi tìm con rể không phải Tống gia nhà chị! Tôi có nhìn trúng đứa trẻ này không là việc nhà của tôi không tới lượt chị phải lao tâm!" Cha của Hàn Tuyết trừng mắt nói với bà ta khiến hai mẹ con nhà đó không dám ho he thêm câu nào, đến người trung niên ngồi bên cạnh mặt mũi cũng đầy ái ngại.
Cha Hàn Tuyết nói ra những câu này đã khiến sự oán trách trong lòng tôi đối với ông hoàn toàn tiêu tan. Xem ra hoàn cảnh gia đình đối với sự hình thành tính cách của con người thực sự rất quan trọng. Tôi cười nói với cha Hàn Tuyết: "Chú à, cũng chỉ có chú và cô mới có thể nuôi dạy ra một Tuyết nhi tốt như vậy."
"Chàng trai trẻ, cháu thực sự nghĩ kỹ rồi, không đi?" Cha Hàn Tuyết cười với tôi một cái rồi hỏi.
"Cháu không đi." Tôi nói như đinh đóng cột.
"Được, nếu đã không đi thì chúng ta ăn cơm trước." Cha cô ấy cười, sau khi ngồi xuống thì nói với mẹ Hàn Tuyết: "Sự cứng đầu cứng cổ của thằng nhóc này có giống năm đó tôi theo đuổi bà không?"
Mặt mẹ Hàn Tuyết phút chốc đỏ bừng, lườm ông ấy một cái nói: "Tôi biết ngay ông sẽ nói câu này mà. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bướng bỉnh nên thích bướng bỉnh có phải không?"
Cha Hàn Tuyết cười: "Ha ha, không nói nữa, ăn cơm thôi."
Sự cởi mở của cha Hàn Tuyết đã xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng. Hàn Tuyết cũng không rời đi nữa, cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, hậm hực nhìn nhìn tôi rồi đá nhẹ vào chân tôi, sau đó nhỏ giọng nói: "Diệp tử, anh đừng tức giận, em cũng không nghĩ mọi chuyện lại như thế này."
"Anh đương nhiên là tức giận rồi." Tôi đen mặt trả lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận