Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 302: Đơn Thuốc Của Bàn Tử (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tôi nhìn mồm miệng Bàn tử đầy bọt nói: "Anh kích động cái gì? Đánh răng sạch sẽ trước đi rồi nói."
Bàn tử trực tiếp dùng tay quệt qua miệng rồi lau vào quần. Thấy tôi nhìn với ánh mắt ghê tởm, anh ta bước đến cạnh tôi hỏi: "Cậu chắc chắn anh ta đi rồi?"
"Đi rồi, cửa nhà khóa chặt rồi. Anh nhìn đoạn tin nhắn này đi, sáng sớm anh ấy gửi cho tôi đấy." Tôi đưa điện thoại cho anh ta xem.
"Dù gì cũng là anh em ruột, anh cậu chính là lo lắng chuyện của cậu, sáng sớm nay đã lên đường rồi." Bàn tử nói.
"Đúng thế, anh nói xem anh tôi đi rồi anh kích động cái gì chứ?" Tôi nhìn Bàn tử nói.
Bàn tử nhìn bốn xung quanh lén la lén lút như thằng ăn trộm nói: "Bàn gia tôi nói thật với cậu, tôi muốn lên gác nhà anh trai cậu lâu lắm rồi. Anh ta còn ở nhà tôi đâu có dám? Giờ người đã không còn ở đây, chính là cơ hội lớn."
Tôi nghe xong lặng người, lập tức nói: "Anh đang đùa đấy à? Làm thế sao được?"
"Sao không được? Cậu đừng có nói cậu không muốn xem, hai chúng ta cùng lên xem, chỉ xem thôi chứ không làm gì khác cả? Anh trai cậu cái người này có rất nhiều bí mật, ngay từ đầu tôi đã nhìn ra anh ta là thủy quỷ, sau này dần dần cảm thấy anh ta tuyệt đối không đơn giản chỉ là một thủy quỷ. Anh ta lại không chịu tiết lộ điều gì cả, cho nên đây là cơ hội tốt nhất để biết được bí mật!" Bàn tử khí thế ngút trời nói. Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy anh ta kích động như vậy.
Tuy rằng tôi cũng muốn, nhưng tôi vẫn xua tay nói: "Đừng có nói linh tinh nữa được không? Đó là anh trai tôi, anh ấy vì chuyện của tôi nên mới đi giải quyết, chuyện này tuyệt đối không được đâu, anh ấy cũng là người có nguyên tắc, thứ anh ấy không cho xem chắc chắn không được xem. Bàn tử, những chuyện khác đều được, chuyện này anh đừng làm loạn, nếu anh trai tôi biết sẽ đánh chết tôi đấy, chắc chắn luôn. Có lần tôi muốn lên xem kết quả ánh mắt anh ấy nhìn tôi như muốn giết người vậy!"
"Cậu thật sự không đi xem?" Bàn tử thăm dò hỏi.
Tôi gật đầu đáp: "Không đi, việc khác đều được, còn đây là bí mật lớn nhất của anh ấy, tuyệt đối không được. Bàn tử này lần cuối cùng tôi nói với anh đừng có làm loạn."
Vẻ mặt Bàn tử rất thất vọng nói: "Cậu thật là chẳng vui tí nào, được rồi Bàn gia tôi biết rồi, kể cả có đi xem cũng sẽ kéo cậu đi cùng, tuyệt đối không làm chuyện gì linh tinh đâu được chưa?"
"Tôi vẫn không yên tâm về anh." Câu này là nói thật, Bàn tử không phải là người dễ dàng nghe lời hay chơi theo luật, theo những điều tôi biết về anh ta thì không biết chừng tối nay anh ta sẽ mò đi luôn.
Tôi lại tiếp tục căn dặn thêm mấy lần, bức bách đến nỗi Bàn tử tức giận muốn chửi thề với tôi rồi tôi mới chịu dừng lại. Cuối cùng Bàn tử phất tay nói: "Đi, chúng ta đi tìm Trần Thanh Sơn."
Rất nhiều chuyện xảy ra gần đây tôi đều cố ý để Trần Thanh Sơn đứng ngoài cuộc, ông ta cũng có ý duy trì khoảng cách né tránh chúng tôi. Cái này cũng không thể trách người ta được, ông ta cũng chỉ là một trưởng thôn, vụ của cô Ngốc ông ta cũng giúp đỡ giải quyết là tốt lắm rồi, những chuyện sau này liên quan đến một đám tai to mặt lớn như lão Lưu và Đường Nhân Kiệt
"Cậu quên cậu từng hứa với người ta làm gì rồi à? Giúp ông ta chữa bệnh đó." Bàn tử nói.
Tôi vỗ trán một cái nói: "Vẫn là Bàn gia đáng tin. Anh xem đầu óc tôi này, sớm đã quên sạch cái vụ này rồi."
Nói về căn bệnh của Trần Thanh Sơn, chính là năm đó ông ta cùng chú Trụ tử đi làm ở công trường bị nữ quỷ ám nên mắc phải căn bệnh yếu sinh lý. Cũng vì chuyện này nên ông ta suýt bị vợ bỏ, lúc đó Bàn tử đã nói sẽ giúp ông ta chữa bệnh, giờ không dễ gì mới có thời gian rảnh chắc chắn phải đi giúp người ta rồi.
Hai chúng tôi bước thấp bước cao đi tới nhà Trần Thanh Sơn, vợ ông ta Vương Thái đã ngủ dậy đang nấu ăn trong bếp. Tôi bước tới chào hỏi: "Thím à, chú Thanh Sơn đâu rồi?"
"Chết rồi!" Vương Thái hậm hực nói.
"Hai người đang giận nhau à?" Đúng lúc này trong phòng vang lên giọng bất lực của Trần Thanh Sơn: "Diệp tử đấy à, vào trong này đi."
Tôi bước vào trong phòng ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. Trần Thanh Sơn từ trên sô pha đứng dậy, tóc tai rối bù, trông dáng vẻ vô cùng nhếch nhác suy sụp. Mới một khoảng thời gian mà một người đàn ông mạnh mẽ đầy sinh lực đã gầy xơ xác. Bàn tử đá chai rượu dưới chân ra nói: "Sao lại thành ra như quỷ vậy trời?"
"Hez, đừng nói nữa, mọi người ngồi xuống trước, tôi đi rửa mặt mũi." Trần Thanh Sơn nói.

Bình Luận

0 Thảo luận