Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 239: Gió Giục Mây Vần (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-09 21:17:09
Người dịch: Hàn Lam
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Đợi đến buổi trưa, trong thôn bắt đầu có người đi vào, ngay cả cảnh sát tiểu Vương cũng gọi điện thoại hỏi tôi tối nay Phục Địa Câu sẽ xảy ra chuyện gì lớn thế, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói lãnh đạo đã ra chỉ thị cho cậu ấy, bất kể tối nay Phục Địa Câu có xảy ra chuyện gì, bất kể là ai báo cảnh sát cũng không được cử cảnh sát đến hiện trường, không chỉ là trong đồn của cậu ấy, mà tất cả các sở cảnh sát được phái ra đều nhận được thông báo. Tối nay chỉ cần là cuộc gọi báo cảnh sát nói bên phía Phục Địa Câu xuất hiện tình huống thì đều không được quản. Tôi nói với cậu ấy có thể có nhân vật lớn nào đó quay về đây thăm người thân, tiểu Vương đương nhiên là không tin, gặng hỏi tôi cả buổi, tôi nói nếu như cậu thật sự muốn biết thì đến tìm người bạn tốt trong game của cậu là Lý Thanh mà hỏi, bên phía tôi có chút không tiện nói.
Đợi sau khi tôi cúp máy, hình xăm mà tôi để lộ ra chắc chắn không phải đang nói với người bên ngoài rằng ông đây là xã hội đen (ý là thông tin để lộ không quan trọng), nhìn thấy trận thế này, các thôn dân đều sợ ngơ ra, mọi người đều sẽ trốn trong nhà không dám ra ngoài, còn mấy đứa trẻ con sẽ nấp trong chỗ tối lén lén nhìn ra, nhìn dáng vẻ này, tối nay Đường Nhân Kiệt chắc chắn đều gọi hết đám xã hội đen ở Lạc Dương đến đây rồi, số người này nhiều cỡ phải tổng cộng năm sáu trăm người.
Trong đó người lo lắng cho tình hình nhất chính là Trần Thanh Sơn, chưa được bao lâu thì ông ấy đã gọi điện thoại đến: “Tình hình này là sao đây? Đường Nhân Kiệt phái người đến à? Chúng muốn làm gì? Đồ sát cả thôn à?”
“Đồ cái rắm, trưởng thôn, bác đừng lo, tối nay có chuyện lớn xảy ra, bác có thể không ra khỏi nhà thì đừng ra khỏi nhà, người mà Bàn Tử nói bác tìm bác đã tìm xong chưa?” Tôi hỏi.
“Tìm thì tìm được rồi, nhưng mới nãy họ đều gọi điện thoại cho tôi, cho rằng Bàn Tử muốn triệu tập họ để đánh nhau với đám người ở bên ngoài này, nên không ai dám làm.” Trần Thanh Sơn nói.
“Nói với họ, không phải là đánh nhau đâu, mấy người ở bên ngoài này không một ai dám động vào một đầu ngón tay của họ nữa là, lỡ xảy ra chuyện thì cháu gánh, cứ bảo là cháu nói như vậy.” Tôi nói với Trần Thanh Sơn, nói thế nào thì tôi cũng là cán bộ của cái thôn này, mấy lời này thì tôi vẫn có thể nói được.
“Bàn gia, anh thấy thế nào?” Tôi cúp điện thoại xong thì hỏi Bàn Tử.
Bàn Tử hừ lạnh một tiếng một cách khinh thường, nói: “Càng như vậy thì càng chứng minh hắn ta không có dũng khí, đã là thời đại nào rồi, mà gióng trống kéo cờ rầm rộ như vậy, giống như sợ người ta không biết hắn ta muốn đến lấy đồ vậy, cậu đừng thấy người bên họ đông, trước mặt cao thủ chân chính thì cái đếch gì cũng vô dụng, theo tôi thấy thì Đường Nhân Kiệt và cái tên họ Lưu kia cũng không phải là người không có não, sở dĩ hắn ta gọi người đến đông như vậy, chắc chắn là muốn nói với người ngoài, chúng đã được người ta gật đầu chấp nhận.”
“Ừm?” Tôi hỏi.
“Có thể hiểu ý, chẳng thể dùng lời. Người nào hiểu thì sẽ luôn hiểu, người không hiểu thì có nói thế nào cũng không hiểu, ví dụ như cậu đây.” Bàn Tử cười rồi nói.
Chính vào lúc này, Trần Thanh Sơn lại gọi điện thoại đến, tôi bắt máy rồi hỏi: “Thế nào rồi, họ vẫn sợ à?”
“Không phải vậy, bác cháu mình đều đảm bảo, hơn nữa mấy lão thiếu gia ở Phục Địa Câu chúng ta cũng đâu có nhát gan như vậy, bác là có chuyện muốn nói với cháu, ban nãy bí thư chi bộ ở Tam Lý Đồn mới gọi điện thoại cho bác, nói nhà của anh trai cháu bị Đường Nhân Kiệt và một ông lão bao vây rồi, anh trai cháu đang còn đối đầu với họ kia, cháu mau qua đó xem thử đi, nếu không ổn thì gọi Trần Đông Phương.” Trần Thanh Sơn nói.
“Vâng.” Tôi nói, nói xong tôi vội vàng cúp điện thoại, tôi nói trái phải gì cũng không thấy Đường Nhân Kiệt đâu, thì ra cmn ông ta lại đến bao vây anh trai tôi, tôi với Bàn Tử cưỡi xe điện vội vàng đi về phía Tam Lý Đồn, ai dè lúc vừa đến cửa thôn, không ngờ có mấy người đàn ông đeo kính đen đang ngồi xổm ở đó đứng dậy ào ào vây lấy tôi và Bàn Tử, trong đó có một tên đầu đinh bước lên giật lấy chìa khóa xe điện của tôi: “Cút về đi, hôm nay cái thôn này, chỉ có đi vào chứ không thể đi ra.”
Tôi đang còn muốn lên tiếng, Bàn Tử ngồi ở phía sau xe điện trực tiếp nhảy xuống, anh ấy túm lấy cổ áo của tên đầu đinh kia, lập tức tát cho liên tiếp mấy cái bạt tai, đám người này còn chưa kịp phản ứng, tên đầu đinh này đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập chẳng ra làm sao, sau đó Bàn Tử một chân đạp hắn ta trên đất rồi quát: “Cái thứ gì đây, dám nói với Bàn gia ta là cút đi à? Gọi điện thoại cho Đường Nhân Kiệt chủ của tụi mày đi, nói người đánh mày chính là Bàn gia!”

Bình Luận

0 Thảo luận